LẮNG NGHE TRONG GIÓ - Trang 355

Bỗng cô như sực nhớ ra điều gì đó, quay người lại, ánh mắt thay
đổi, hỏi tôi:

“Thưa ông Thượng tá, xin được hỏi, phòng Hai của ông có ai
người Quế Lâm không ạ, người ấy họ Tần, cùng quê với tôi”.

Trời đất, đúng rồi!

Tôi cố che đậy niềm vui trong lòng, rất bình thản trả lời, có một
người họ Tần, tên là Tần Thời Quang, là cấp phó của tôi, Trung
tá tham mưu. Cái số phận của người này sẽ là vật hi sinh của
chúng tôi. Lúc ấy anh ta cũng đang trong buổi khiêu vũ, tôi
dùng một con số Ả-rập trừu tượng để bán rẻ cái đồ chó săn tiền
đồ đen tối ấy.

Lại một khúc nhạc nổi lên, tôi chú ý đến Quang như một con
ruồi đói lúc nào cũng quanh quẩn bên mẹ cô, mặt tươi cười rạng
rỡ. Có thể hình dung, vừa rồi mẹ cô đã cố tình để lộ vài câu địa
phương Quế Lâm bên hắn, như phát hiện ra lục địa mới, hắn vội
vã xấn tới. Hắn là một đứa trẻ nghèo ở Quế Lâm, con một người
thợ giày, tôi rất biết cái tính háo danh và tham lam của hắn, có
người ác độc công kích hắn nói đôi mắt híp - cặp mắt chuột rất
gian - xưa nay chỉ sáng lên với cấp trên và gái. Tôi nghĩ, lời bình
phẩm ấy có phần hơi quá, nhưng đúng là như thế. Hắn đúng là
một người như thế, không đáng sợ, nhưng độc ác. Tôi không
biết hắn lọt được vào Cục Điều tra bằng cách nào và rất được chú
ý, luôn luôn được cấp trên cưng chiều, có người muốn tống cổ
hắn đi mà không được. Với đồng nghiệp, hắn tỏ ra giả dối và
tâng bốc khiến ai cũng ghét, nhưng bản thân hắn thì không.
Một con người không thật thà lại thiếu đi cái vinh quang gia tộc,
kiếm ăn trong đám ma quỷ, dựa vào hai cây gậy giả dối và nịnh
hót.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.