LẮNG NGHE TRONG GIÓ - Trang 363

gọi đấy là núi Ấn. Ba trăm năm trước, một vị đạo sĩ định xây
trên đỉnh núi một pháp trường bất hủ, nhưng ngôi miếu bằng
đá vừa xây xong, chỉ trong một đêm đã bị đổ ụp. Hôm chúng tôi
đến đấy còn thấy một ngọn tháp nhọn đã cũ và cái nền nhà,
hình ảnh cuối cùng về pháp trường đã mất. Chúng tôi ngồi lên
bậc đá lịch sử, trên đầu là nắng nóng ba giờ chiều, xung quanh
là cỏ dại tháng sáu, không khí tràn ngập mùi đất và hương thơm
của cỏ cây. Trong tầm mắt chúng tôi là thành phố tản mạn
trong vòng ôm của núi rừng, lộn xộn như đống bát đĩa ngổn
ngang trên mặt bàn.

Tôi không nhớ chừng một tháng trước đấy đã xảy ra chuyện gì,
có thể không có chuyện gì. Có lúc không xảy ra chuyện gì,
nhưng có lúc xảy ra lắm chuyện. Chiều hôm ấy chừng như
không có chuyện gì xảy ra, hoặc là chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Cô biết đấy, do mâu thuẫn giữa Trịnh Giới Dân và Mao Nhân
Phượng, tôi không có cách nào để hoàn thành nhiệm vụ A giao
cho là cài mẹ cô vào tim kẻ địch. Chiều hôm ấy mẹ cô bảo với tôi,
mẹ cô có được một bí mật quan trọng, vì Tưởng Giới Thạch
không tin Trịnh Giới Dân, nên để Trịnh ngồi chơi xơi nước
nhưng lại giấu không muốn cho y biết Mao Nhân Phượng và
Tưởng Giới Thạch lập riêng một điện đài để bí mật liên lạc. Đấy
là bí mật của Cục Bảo mật, trong bí mật lớn có bí mật lớn hơn, cả
Cục Bảo mật to lớn mà chỉ có Mao Nhân Phượng và Tần Thời
Quang biết, mẹ cô biết tin này qua Thời Quang, tôi hết sức kích
động, phấn khởi nói:

“Đúng là một đầu mối, cô có thể từ đấy để leo lên cái cây Trịnh
Giới Dân”.

“Đúng vậy”. Mẹ cô nói. “Em cũng nghĩ vậy, nhưng chỉ biết thì
không để làm gì, chúng ta phải tìm ra tần số điện đài, mật hiệu,
thời gian liên lạc và mật mã, quan trọng là mật mã không có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.