LẶNG NHÌN ĐỜI QUA NHỮNG THANH ÂM - Trang 10

bước đi thanh thoát và nhẹ bẫng, mang phong thái tôi luôn ngưỡng mộ
ở cha.

Cả cái cách họ quan sát tôi, nhìn thẳng vào mặt và mắt tôi chẳng

ngại ngần rồi mỉm cười nữa. Tôi không hiểu ý nghĩa ẩn sau nụ cười
ấy. Chỉ cần họ khúc khích thôi cũng đủ khiến tôi chột dạ.

Những người khác gật đầu chào tôi. Gì vậy, họ biết tôi ư? Tất cả

bọn họ, giống như U Ba, đều biết tôi sẽ đến sao? Tôi cố không nhìn
họ. Tôi rảo bước thật nhanh xuống đường cái, hai mắt dán vào vài
điểm vô định phía xa xăm.

Tôi nhớ New York, nhớ sự ồn ào và dòng xe qua lại. Nhớ những

khuôn mặt lãnh đạm của người qua đường, chẳng màng đến bất kì ai
khác. Tôi muốn trở về nơi tôi biết rõ cách đi đứng và hành xử.

Đi được trăm mét thì gặp ngã ba. Tôi không nhớ khách sạn của

mình ở đâu. Trước mắt chỉ thấy những giàn hoa giấy um tùm và những
ngôi nhà lụp xụp nép bên dưới. Ruộng đồng nứt nẻ, vỉa hè bụi mù, ổ
voi ổ gà sâu hoắm. Nhìn đâu cũng thấy những thứ lạ lẫm, đầy ma mị.

“Chị Win, chị Win ơi,” ai đó cất tiếng gọi.
Tôi chẳng dám quay người lại mà chỉ liếc qua vai. Một thanh niên

đang đứng đó. Trông anh ta giống nhân viên hành lý ở khách sạn.
Cũng có thể là người đẩy va li ở sân bay Rangoon. Hay tài xế taxi nhỉ?
Anh ta phục vụ trong quán trà chăng?

“Chị Win, chị đang tìm gì phải không? Tôi có thể giúp gì cho chị?”
“Không, cảm ơn anh.” Tôi giật lùi, chẳng hề muốn nhờ vả kẻ lạ mặt

này, nhưng rồi đành nói. “Thật ra... tôi đang tìm đường về khách sạn.”
Giờ tôi chỉ cần một chỗ trốn, tốt nhất là căn phòng tôi vừa đặt sáng
nay.

“Chị đi lên đồi, đằng này, phía tay phải. Chừng năm phút là tới.”
“Cảm ơn anh.”
“Chúc chị có khoảng thời gian vui vẻ ở thị trấn của chúng tôi. Chào

mừng chị đến Kalaw.” Anh đứng đó, mỉm cười vui vẻ khi tôi quay đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.