LẶNG NHÌN ĐỜI QUA NHỮNG THANH ÂM - Trang 106

việc cho thuê ruộng thì Mi Mi tuyên bố với cha mẹ rằng mình sẽ
không hát nữa.

Bấy giờ họ đang ngồi trên tấm ván ngoài sân. Trời chưa tối hẳn,

nhưng cái lạnh buổi đêm đã lan tỏa khắp chốn. Bà Yadana choàng
chiếc chăn dày quanh vai cô con gái. Mi Mi dùng chày nghiền vỏ cây
thanakha

*

trong cối, còn mẹ cô rửa cà chua và hành lá. Con heo ụt ịt

dưới gầm sàn, con trâu nước ỉa ngay trước cổng dẫn ra vườn. Từ chỗ
đang ngồi, họ vẫn có thể ngửi thấy mùi hôi nồng nặc. Ông Moe chỉ
nghĩ con mình đang đùa.

“Sao con không muốn hát nữa?”
“Vì hết vui rồi ạ.”
“Con nói vậy là sao? Có chuyện gì à?”
“Không có gì ạ.”
“Nhưng giọng con càng ngày càng hay cơ mà.”
“Con không nghe nổi nữa.”
“Tức là con sẽ ngừng cất tiếng ca luôn?”
“Con muốn để dành giọng hát.”
“Để dành ư? Làm gì kia chứ?” Ông Moe thắc mắc.
“Con cũng chưa rõ.”
Moe biết có tranh cãi với con gái cũng chỉ như nước đổ lá khoai. Cô

bé bướng bỉnh y như mẹ. Nó hiếm khi đòi hỏi thứ gì, song một khi con
bé đã quyết thì thuyết phục là điều không tưởng. Trong thâm tâm, ông
rất phục con ở điểm này.

Bà Yadana để ý thấy dạo gần đây, Mi Mi thay đổi rất nhiều. Cô bé

đã lên 14, cơ thể đang dần hình thành những đường nét của phụ nữ.
Chất giọng của cô không phải thứ duy nhất ngày một đẹp lên. Phải,
đôi mắt không còn độc chiếm khuôn mặt, nhưng vẫn lấp lánh như mọi
khi. Cô bé sở hữu nước da nâu sáng cùng hai bàn tay vừa dài vừa
thanh mảnh, không hề bè ra, gân guốc hay chai sần dẫu cô vẫn dùng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.