LẶNG NHÌN ĐỜI QUA NHỮNG THANH ÂM - Trang 107

để nâng sức nặng cả người và di chuyển. Những ngón tay của cô bé
thoăn thoắt đến mức bà Yadana khó lòng theo kịp mỗi khi Mi Mi phụ
bà nấu ăn, gọt gừng rồi xát đều hay băm nhỏ. Hai năm trước, bà dạy
con gái dệt vải và chẳng mấy chốc, Mi Mi đã thành thục hơn cả mẹ.
Song trên tất cả, điều bà Yadana khâm phục nhất ở con gái mình là sự
tự tin của cô bé khi đi lại. Rất lâu rồi, Yadana từng gặp những cơn ác
mộng trong đó bà nhìn thấy Mi Mi trườn bò như một con thú trong rác
rưởi bẩn thỉu hoặc qua chợ giữa bao tiếng cười nhạo của đám người
xung quanh. Đến tận bây giờ, thỉnh thoảng bà vẫn mơ thấy cảnh Mi
Mi muốn lên tàu đi Thazi, cô bé đang mải bò trên sân ga đến toa của
mình thì cỗ máy hơi nước đã bắt đầu lăn bánh. Mi Mi bèn cố gắng bò
thật nhanh, nhanh hơn nữa. Song cô bé chẳng bắt kịp chuyến tàu.

Thậm chí, khi ngày rạng, đôi lúc bà Yadana lại thần người vì lo

lắng, mai này trưởng thành, Mi Mi sẽ đón khách vào nhà thế nào đây.
Chẳng lẽ bò trên bốn chi về phía họ sao? Thật khủng khiếp!

Nhưng bây giờ, bà gần như không thể tin nổi con gái mình lại

duyên dáng và tự tin đến thế khi đi lại. Cái cách con di chuyển không
có gì giống động vật hay nhục nhã. Con luôn mặc những bộ longyi tự
dệt lộng lẫy, và dẫu phải lê chân khắp sàn nhà bẩn thỉu, con luôn giữ
được vẻ tươm tất. Khi đi, con luôn cẩn thận, nhịp nhàng di chuyển tay
và đầu gối, chưa kể từ con tỏa ra một niềm kiêu hãnh khiến mọi người
ở khu chợ phải tránh đường và đối xử với con một cách tôn trọng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.