LẶNG NHÌN ĐỜI QUA NHỮNG THANH ÂM - Trang 121

đâm sầm vào gốc cây, bụi rậm hay vấp phải đá. Cậu đang leo ra khỏi
một hang động ẩm ướt và lạnh lẽo. Thế giới bừng sáng, ấm áp hơn
theo mỗi bước chân. Cậu rảo chân, bước qua hai tà vẹt rồi bắt đầu
chạy. Mi Mi không nói gì cả. Mắt nhắm, cô ôm chặt cậu, lắc lư theo
bước chân cậu như đang cưỡi trên lưng ngựa. Tin Win sải những bước
thật dài, chạy nhanh hết mức có thể, chẳng lo lắng gì về khoảng cách
giữa các thanh tà vẹt. Giờ cậu chỉ còn nghe tiếng tim mình rộn rã, nhịp
đập càng thôi thúc cậu hơn. To hơn, mạnh hơn, dữ dội hơn, bất kham
hơn bao giờ hết. Âm thanh vang vọng thung lũng, vượt rặng núi cao.
Ngay cả tiếng tàu hỏa cũng chẳng to như thế, cậu thầm nhủ.

Cuối cùng, cậu khựng lại, cảm giác như vừa tỉnh mộng. “Tôi xin

lỗi,” cậu nói mà thở hồng hộc.

“Vì lẽ gì?” Mi Mi hỏi.
“Em không sợ à?”
“Sợ gì mới được?”

Cả hai nằm trên cỏ, Mi Mi ngước nhìn bầu trời. Chiều muộn. Lát

nữa thôi, hoàng hôn sẽ buông xuống. Mi Mi nghĩ, đây là thời khắc đẹp
nhất trong ngày, nếu không tính những buổi sớm mai. Ánh sáng rất
khác, trong hơn, đường nét của cây cối, núi đồi cũng như nhà cửa chân
thực hơn so với giữa ngày. Cô thích những âm thanh chạng vạng và
mùi khói lam chiều.

“Em có biết tim đập thế nào không?” Tin Win hỏi.
Liệu cô đã từng nghe thấy tiếng tim đập bao giờ chưa nhỉ?
“Có một lần, em áp tai vào ngực mẹ vì muốn biết tiếng thình thịch

ấy là gì. Nhưng chuyện đã lâu lắm rồi.” Hồi đó, cô còn nghĩ, có một
con thú liên tục húc vào lồng ngực mẹ hòng thoát ra ngoài.

Đêm đó, Tin Win không tài nào ngủ được. Cả hai đêm sau cũng vậy.

Cậu nằm cạnh bà Su Kyi mà lòng hướng về Mi Mi. Ba đêm liền chẳng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.