LẶNG NHÌN ĐỜI QUA NHỮNG THANH ÂM - Trang 149

“Sao lại thế? Chú ấy cần gì ở con?” Tin Win hỏi khi đã nắm được

đầu đuôi câu chuyện.

“Bác chịu,” bà trả lời. “Người trong thôn đồn ông ta giàu nứt đố đổ

vách, quen nhiều người Anh tai to mặt lớn. Thậm chí cả quan chức
nhà nước nữa. Bác nghĩ ông ta sẽ giúp được con.”

“Con không cần giúp đỡ.” Tin Win phỉ nhổ cái suy nghĩ người ta

chìa tay giúp cậu chỉ vì chút thương hại.

“Biết đâu ông ta nghe chuyện mắt con có vấn đề nên muốn nhờ bác

sĩ người Anh khám cho thì sao. Thôi nói gì thì nói, giờ bác cháu mình
phải sắp hành lý để mai con mang đi kẻo không kịp.” Bà quay người
đi vào nhà.

“Bác Su Kyi.” Nhịp tim của bà đã phản bội những lời bà nói vì

muốn trấn an cậu. “Thực ra bác nghĩ sao ạ?”

“Ôi, Tin Win. Bác sẽ nhớ con nhiều lắm. Nhưng mụ già ích kỉ như

bác biết nói gì đây. Lý ra bác phải mừng cho con mới đúng.”

“Bác à!” Giọng cậu trách cứ. Rõ ràng bà đang cố giấu suy nghĩ thật

của mình.

“Cùng lắm con đi có vài tuần chứ mấy,” bà tiếp lời như thể chẳng

nghe thấy lời cậu.

Cậu quá đỗi choáng váng. Đến tận lúc này, cuộc hành trình kia vẫn

là thứ quá xa vời. Cậu chưa từng đi du lịch và cũng chẳng biết nó ra
sao. Cậu sẽ phải rời Kalaw, đến một vùng đất mới, lạ lẫm, nên đầy
hiểm họa, và cậu không rõ ở đó có gì. Cậu sẽ phải xoay xở mà không
có bà Su Kyi, tịnh xá cùng các sư thầy, vắng bóng mái nhà thân
thương và những ồn ào, mùi hương quen thuộc. Cậu sẽ thiếu vắng Mi
Mi.

Ý nghĩ ấy quá đỗi hoang đường nên mãi lúc này cậu mới vỡ lẽ. Vài

giờ nữa thôi, cậu sẽ phải xuất phát dẫu không biết khi nào mới trở về.
Vài tuần? Vài tháng? Hay không bao giờ? Cậu cảm thấy lũ quỷ ma
đang thét gào trong ngực.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.