LẶNG NHÌN ĐỜI QUA NHỮNG THANH ÂM - Trang 15

con đi mát xa mặt, băng qua công viên trung tâm để đến trung tâm
thương mại Bergdorf Goodman. Hôm ấy là một ngày đầu hạ ấm áp,
khí trời New York cực kì dễ chịu. Công viên ngai ngái mùi cỏ mới cắt,
mọi người đang tắm nắng ở Sheep Meadow, một vài cậu trai cởi trần
chơi ném đĩa. Hai người đàn ông đứng tuổi tay trong tay cùng trượt
patin trước mặt hai chúng tôi.

Mẹ huých tay tôi. Đến Bergdorf Goodman, bà mua cho tôi chiếc

đầm mùa hè in hoa màu vàng, sau đó y như rằng chúng tôi đến Plaza
thưởng trà.

Tôi chẳng thích thú gì khách sạn ấy. Đối với tôi, phong cách Phục

hưng Pháp giả tạo của nó quá khoa trương, thậm chí kệch cỡm, nhưng
từ lâu, tôi đã biết có cố gắng thuyết phục mẹ uống trà chỗ khác cũng
tốn công vô ích. Bà mê mẩn trần nhà cao rộng với những bức tường
thạch cao dát vàng cùng cột nhà trang trí tinh xảo, lộng lẫy như thể
điêu khắc trên băng. Bà đắm mình trong lối cư xử hoa hòe hoa sói của
đám nhân viên và thích mê cái cách người quản lý chào đón (“Chào
buổi sáng, phu nhân Win!”). Chúng tôi ngồi dưới hai tán cọ, gần quầy
buffet nhỏ xếp bánh trái, đồ ngọt và kem. Hai nghệ sĩ violon nhẩn nha
chơi điệu valse Vienna. Mẹ tôi gọi bánh blini

*

nhân trứng cá muối và

hai ly champagne.

“Mình ăn mừng chuyện gì sao mẹ?”
“Lễ tốt nghiệp của con đấy, con yêu.”
Chúng tôi nếm thử bánh blini. Bánh quá mặn, còn champagne thì

quá ấm. Mẹ tôi ra hiệu cho người bồi bàn.

“Bỏ qua đi mẹ,” tôi cản bà. “Có gì đâu mà.”
“Có chứ sao không,” bà ôn hòa nói, như thể tôi quá đỗi ngu ngơ.
Bà quở trách người bồi bàn, anh ta bèn xin lỗi rối rít rồi dọn lại

phần ăn. Giọng bà lạnh lùng và đanh thép. Có một dạo tôi rất sợ.
Nhưng giờ, tôi chỉ thấy khó chịu.

Bà nhìn tôi. “Con sẽ ăn luôn phải không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.