LẶNG NHÌN ĐỜI QUA NHỮNG THANH ÂM - Trang 17

sao bà dám chắc chuyện xui rủi không ập xuống đầu ông? Hay bà
chẳng quan tâm? Hoặc có lẽ bao năm qua, bà đã linh cảm đây chỉ là
chuyện sớm muộn? Thái độ vô âu vô lo ngày hôm ấy của bà manh nha
niềm thư thái, thậm chí là hạnh phúc, của một người khi tai họa rình
rập bao lâu nay đã đi qua.

Vài hôm sau khi cha tôi mất tích, Thời báo New York giật tít “Luật

sư Wall Street đầy quyền lực biến mất không tăm tích”. Suốt mấy
ngày sau, báo chí liên tục đưa ra phỏng đoán. Một vụ giết người,
khách hàng trả thù? Kế hoạch bắt cóc đầy kịch tính? Hollywood liệu
có liên quan? Tất cả những gì cảnh sát điều tra được trong hai tuần
đầu chỉ như đổ thêm dầu vào lửa. Sáng sớm hôm cha tôi biến mất, ông
có lái xe đến phi trường John F. Kennedy, nhưng thay vì bay đi
Boston, ông lại chọn chuyến đi Los Angeles. Ông mua vé trực tiếp ở
sân bay, không xách theo hành lý. Từ Los Angeles, ông bay hạng
thương gia đến Hong Kong trên chuyến bay 888 của hãng United
Airlines. Một tiếp viên hàng không nhớ mặt ông, vì ông chẳng uống
chút champagne nào, lại còn đọc một tập thơ của Pablo Neruda

*

thay

vì đọc báo. Nữ tiếp viên miêu tả cha tôi là một người điềm tĩnh và lịch
thiệp đến lạ lùng. Ông ăn rất ít, không ngủ bao nhiêu, không xem
phim ảnh, phần lớn thời gian chỉ chăm chú đọc sách.

Cha tôi ngủ lại một đêm tại Hong Kong trong khách sạn Peninsula,

phòng 218, ông gọi cà ri gà với nước khoáng thông qua dịch vụ
phòng, và theo như nhân viên ở đấy, ông không rời phòng nửa bước.
Ngày hôm sau, ông lên chuyến bay số hiệu 615 của hãng Cathay
Pacific đến Bangkok, ông trú lại một đêm trong khách sạn Mandarin
Oriental. Ông không cố xóa bỏ dấu vết. Ông ở những khách sạn
thường ở trong những chuyến công tác, trả mọi hóa đơn bằng thẻ tín
dụng, như thể biết rằng đây sẽ là điểm kết thúc cuộc hành trình của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.