LẶNG NHÌN ĐỜI QUA NHỮNG THANH ÂM - Trang 155

ông hay vì ông. Nhưng nếu ông kể, liệu tôi có muốn nghe? Ở vị trí của
mình, liệu tôi có thể thông cảm với ông? Những đứa con liệu có muốn
biết về cha mẹ chúng dưới tư cách những cá nhân độc lập? Liệu ta có
thể chấp nhận con người họ trước đây, khi ta chưa chào đời?

Tôi lôi khăn tay ra khỏi ba lô lau mặt.
“Cô đói chưa?” U Ba hỏi.
Tôi lắc đầu.
“Có khát không?”
“Hơi.”
Ông lui vào bếp rồi quay ra với cốc trà đá trên tay. Trà có vị gừng

và chanh, uống vào mát rượi.

“Cô mệt không? Hay tôi đưa cô quay lại khách sạn nhé?”
Dẫu kiệt sức nhưng tôi không muốn ở một mình. Mới nghĩ đến căn

phòng mà lòng tôi đã lợn cợn. Trong tâm trí tôi, căn phòng sao mênh
mông quá, rộng hơn cả sảnh ăn vắng tanh, chiếc giường sao to lớn
quá, hơn cả khoảnh vườn khách sạn. Tôi thấy mình nằm trên giường,
cô đơn và lạc lõng. “Tôi muốn nghỉ một lát. Ông có phiền nếu tôi...
Chỉ vài phút thôi... nếu tôi...?”

U Ba ngắt lời tôi, “Tất nhiên rồi, Julia. Nằm xuống đi. Tôi sẽ lấy

chăn cho cô.”

Tôi còn chẳng thể nhấc mình khỏi ghế, cả người tôi rệu rã. Trông

vậy mà đi văng vô cùng thoải mái. Tôi cuộn tròn trên nệm và lờ mờ
nhận thức được U Ba đắp cho mình tấm chăn mỏng. Tôi thiếp đi ngay.
Tôi nghe thấy đàn ong. Tiếng vo ve đều đều ru tôi vào giấc ngủ. U Ba
đi ngang phòng. Chó sủa. Gà trống gáy. Lợn ụt ịt. Dãi nhểu khỏi khóe
miệng tôi.

Lúc tôi tỉnh dậy, trời tối và tĩnh mịch. Tôi mất vài phút xác định nơi

mình đang ở. Thời tiết mát mẻ. U Ba đã đắp thêm tấm chăn dày hơn
cho tôi và còn kê gối dưới đầu tôi. Trên chiếc bàn trước mặt là một
cốc trà, đĩa bánh cùng bình hoa cắm bó nhài tươi rói. Tôi nghe tiếng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.