LẶNG NHÌN ĐỜI QUA NHỮNG THANH ÂM - Trang 160

Phép thuật này từ đâu mà có? Lời họ hát, một chữ bẻ đôi tôi cũng

chẳng hiểu. Vậy cái gì khiến tôi rung động đến thế? Làm cách nào một
con người có thể xúc động đến nhòa lệ bởi thứ cô ta không nhìn hay
hiểu, còn chẳng chạm vào được, bởi thứ âm thanh gần như mất dạng
ngay lúc vang lên?

Cha tôi thường nói âm nhạc là lý do duy nhất khiến ông có những

lúc tin vào thần Phật hay thế lực siêu nhiên.

Đêm nào cũng vậy, trước khi đi ngủ, cha hay ngồi trong phòng

khách, mắt nhắm nghiền, nghe nhạc bằng tai nghe. Đó là cách duy
nhất để tâm hồn cha tìm thấy an yên lúc đêm về, cha thủ thỉ.

Tôi không nhớ nổi có buổi hòa nhạc hay opera nào cha tôi xem mà

không rơi lệ. Nước mắt giàn giụa trên mặt ông như nước hồ, tuy lặng
im nhưng ồ ạt tràn ra. Suốt lúc ấy, nụ cười không tắt trên môi ông.

Lần nọ, tôi hỏi cha sẽ mang thứ gì đến đảo hoang nếu phải chọn

giữa âm nhạc và sách.

Tôi thầm ước giá tiếng ca của các chú tiểu sẽ không bao giờ dứt.

Phải chi nó dập dìu bên tôi cả ngày. Cả đời. Và sau đó nữa. Đã khi nào
tôi cảm thấy gần cha mình đến vậy chưa? Có lẽ U Ba nói đúng. Có lẽ
cha luôn ở sát bên, chỉ là tôi không tìm mà thôi.

Tôi những muốn thăm căn nhà, nơi cha sống thời hoa niên và thơ

bé. Biết đâu ông và Mi Mi đang náu mình ở đó?

U Ba ngần ngừ.
“Giờ căn nhà đã đổ nát lắm, cô sẽ phải viện đến trí tưởng tượng rất

nhiều mới lần theo nổi những mối liên hệ với tuổi thơ của ông đấy,”
ông cảnh báo.

Nhưng ngay lúc này đây, tôi đã nghe thấy hơi thở cha chỉ cách mình

vài mét. Ông đang hổn hển sau một hồi cõng Mi Mi lên núi. Bà đã
nặng hơn, còn ông đã già đi. Tôi nghe tiếng họ thủ thỉ. Thêm vài bước
tôi sẽ lướt qua hai người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.