LẶNG NHÌN ĐỜI QUA NHỮNG THANH ÂM - Trang 163

khung cửa sổ? Liệu họ sẽ ẩn nấp, trốn chạy, hay bước ra đón chào tôi?
Tôi sẽ nói gì nhỉ? Chào cha? Sao cha lại bỏ rơi cả nhà? Cớ chi cha
không kể con nghe về Mi Mi? Con nhớ cha lắm.

Cha tôi sẽ phản ứng thế nào? Liệu ông có cáu vì tôi truy tìm ông khi

hai năm rõ mười rằng ông cố tình biến mất không để lại dấu vết? Đáng
lý tôi phải tôn trọng ý nguyện của ông mà yên thân ở New York chứ?
Dẫu vậy, liệu ông có ôm tôi vào lòng? Liệu tôi có thấy ánh lấp lánh
trong mắt ông mà tôi hằng khắc khoải nhớ mong? Thật đau lòng khi
tôi chẳng thể chắc chắn về thái độ của cha. Hà cớ gì tôi lại nghĩ ông có
thể không vui khi thấy tôi?

“Mi Mi và cha cô không sống ở đây.” U Ba lên tiếng. Tôi không

biết ông đã đến.

“U Ba, ông làm tôi hết hồn.”
“Xin lỗi. Tôi không cố ý.”
“Sao ông biết tôi nghĩ gì?”
“Liệu cô còn nghĩ điều gì khác nữa?” U Ba mỉm cười nghiêng đầu.

Ánh nhìn của ông trao đầy trìu mến, một ánh nhìn khuyến khích tôi
liều mình. Tôi muốn chìa tay cho ông. Và rồi ông sẽ dẫn tôi băng qua
căn nhà ma này để về nhà. Về với an toàn.

“Cô sợ hãi điều gì?”
“Tôi không rõ.”
“Cô không có lý do gì phải e ngại. Cô là con gái Tin Win cơ mà.

Sao cô lại nghi ngờ tình thương ông dành cho cô?”

“Cha đã bỏ chúng tôi mà đi.”
“Yêu thương thì nhất định phải cận kề ư?”
“Vâng.”
“Tại sao? Yêu thương mang nhiều bộ mặt mà trí tưởng tượng của

chúng ta chưa được chuẩn bị để thấu tỏ tất cả.”

“Tại sao lại khó đến thế?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.