LẶNG NHÌN ĐỜI QUA NHỮNG THANH ÂM - Trang 165

8

V

ờ như chết. Không nhúc nhích. Khẩn cầu cho thời gian trôi. Im

thin thít. Không ăn không uống. Thở khẽ khàng. Hi vọng tất cả không
phải là sự thật.

Tin Win thu lu trên tàu, chẳng nói chẳng rằng. Cậu tảng lờ câu hỏi

của hai người đàn ông đến khi họ chịu thua và để cậu yên. Những câu
trao đổi, tiếng tim đập của hành khách chung toa lướt qua không để lại
ấn tượng gì, giống như cảnh đêm vụt ngang cặp mắt người đi tàu vậy.

Không gian tĩnh lặng ở nhà chú khiến mọi chuyện dễ dàng hơn.

Không cần chuyển tàu hay lờ tịt câu hỏi. Cậu chỉ có một mình. Cậu
bất động trên giường, tay chân dang rộng. Giả chết. Song chẳng phải
khi nào cũng thành công. Cậu khóc. Cậu không ngăn nổi những cơn
run rẩy kéo dài mấy phút rồi mới từ từ giảm đi. Như nước biển rút dần
khỏi bờ cát.

“Làm ơn,” nửa thầm thì, cậu nói như thể có người trong phòng, “xin

đừng để mọi sự thế này. Làm ơn hãy cho tôi tỉnh dậy.” Cậu tưởng
tượng mình đang nằm trên chiếu ở Kalaw với bà Su Kyi. Cậu vẫn nằm
ngủ lúc bà tỉnh giấc. Cậu nghe tiếng bà lục đục trong bếp. Cậu ngửi
thấy mùi đu đủ xanh ngai ngái. Cậu nghe thấy Mi Mi ngồi ngay trước
mặt cắn mút hạt xoài. Rangoon chỉ là cơn ác mộng. Là chút hiểu lầm.
Xa thật xa tựa mây dông phía chân trời đang di chuyển về phương
khác.

Nó giúp cậu trút bỏ một gánh nặng không gì đong đếm. Song nó đã

đi rồi, tản mát như làn khói trước gió.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.