LẶNG NHÌN ĐỜI QUA NHỮNG THANH ÂM - Trang 198

“Từ bà Su Kyi. Đầu những năm 1950, U Saw có ghé Kalaw. Hậu

chiến, vận may không còn mỉm cười với ông ta. Hoặc tôi nên nói hạnh
vận đã cạn, dù hai điều này không phải là một. Trong khoảng thời gian
quân Nhật chiếm đóng, ông ta hợp tác với chúng, một điều khiến hình
tượng ông chẳng còn tốt đẹp dưới mắt người Anh và trong phong trào
độc lập của Myanmar. Ngay khi người Anh giành quyền kiểm soát đất
nước, một số nhà máy xay gạo của ông chìm trong biển lửa. Chẳng ai
xác định được nguyên nhân. Vài năm sau độc lập, nhiều vụ ám sát nổ
ra ở đất nước này, các đảng phái thanh trừng nhau liên miên, U Saw
năm lần bảy lượt bị thất thế, một phần kha khá gia tài không cánh mà
bay. Nghe đâu ông cố mua cho mình cái chức bộ trưởng. Ông ta đến
Kalaw hai lần trong vài ngày. Chúng tôi đoán tình hình trên thủ đô
càng ngày càng bung bét. Cả hai lần, ông đều mang theo rất nhiều
hành lý, hầu hết là giấy tờ, tài liệu và hồ sơ cất giữ trong nhà. Và ông
chẳng bao giờ quay lại nữa. Bà Su Kyi thấy lá thư trong tư trang của
ông.”

“Ông ta chết thế nào? Bị ai đó giết sao?”
“Nhiều người quen biết ông ta sau ngẫm lại cũng nói vậy. Ông ta bị

sét đánh lúc đang chơi golf.”

“Ông có quen ông ta không?”
“Tôi từng gặp qua ở Rangoon.”
“Ông từng lên Rangoon à?”
“Tôi theo học trên đó một thời gian. Xưa tôi học cũng khá. Người

quen của nhà tôi thương tình nên lo học phí ở trường Trung học St
Paul’s cho tôi được vài năm. Tôi còn giành được học bổng học Vật lý
ở một trường đại học Anh. Tôi có khiếu về khoa học tự nhiên lắm.”

“Thế ông qua Anh học sao?”
“Không. Tôi phải về Kalaw.”
“Tại sao vậy?”
“Mẹ tôi trở bệnh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.