LẶNG NHÌN ĐỜI QUA NHỮNG THANH ÂM - Trang 200

“Tôi rất mãn nguyện với đời mình, Julia à. Dẫu người vợ tôi yêu

thương vô vàn ra đi quá sớm. Song ở đâu trên thế giới này, có lẽ cũng
thế mà thôi.”

Chúng tôi không cùng chung quan điểm. Ông ta thật không hiểu ý

tôi sao? Mỗi câu hỏi lại khiến chúng tôi thêm cách biệt. Tôi càng hung
hăng trong khi ông vẫn giữ vẻ bình thản. Như thể tôi mới là kẻ đã phí
phạm cuộc đời mình.

“Ông chưa từng hối hận vì đã quay về Kalaw sao?”
“Tôi chỉ có thể nuối tiếc nếu tôi đưa ra quyết định chỉ dựa trên ý chí

của mình. Cô có tiếc chuyện mình viết tay trái không? Điều tôi làm là
lẽ thường tình. Bất cứ người Myanmar nào trong vị thế ấy cũng sẽ làm
vậy.”

“Tại sao ông không trở lại Rangoon sau khi mẹ ông qua đời? Biết

đâu vẫn còn cơ hội di cư qua Anh.”

“Để làm chi? Con người phải thấy cả thế giới mới được sao? Ở làng

này, trong từng nhà, từng chòi, cô sẽ thấy mọi cung bậc cảm xúc của
con người: thương ghét, sợ hãi, tị nạnh, ghen tuông và hạnh phúc.
Chẳng cần tìm đâu xa.”

Tôi nhìn ông và chợt dâng lên niềm xúc động khôn tả: người đàn

ông nhỏ thó, quần áo cũ nát, miệng móm mém, người chỉ cần thêm
chút may mắn là đã có thể trở thành giáo sư với căn hộ xa hoa tại
Manhattan hoặc nhà riêng ở ngoại ô London. Hai chúng tôi, ai mới là
kẻ mất trí? Là tôi với bao truy cầu hay là ông với tính tri túc? Tôi
chẳng biết mình đang cảm thấy thế nào về ông nữa. Không phải
thương hại. Mà là một thứ tình cảm lạ kì. Tôi muốn che chở cho ông
dẫu tôi thừa hiểu ông chẳng cần tôi bảo vệ. Đồng thời, tôi cảm thấy an
tâm, gần như bình yên, khi có ông bên cạnh. Tựa hồ ông đang che
chắn tôi khỏi điều gì đó. Tôi tin tưởng ông. Vậy mà trước giờ tôi cứ
nghĩ ta phải biết ai đó mới thích hay gần gũi họ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.