LẶNG NHÌN ĐỜI QUA NHỮNG THANH ÂM - Trang 215

Tôi nghĩ về những cuốc dạo bộ. Về cầu Brooklyn và bến phà Staten

Island Ferry, về nhà chúng tôi và hương bánh quế cuộn nóng hổi buổi
sáng.

Tôi cách Manhattan nghìn trùng. Vậy mà tôi không hề nhung nhớ.

Thậm chí còn thấy yên bình đến lạ. Tôi nhớ lại những đêm cha kể
chuyện cổ tích. Những buổi diễn opera ở Công viên Trung tâm. Ghế
gập và chiếc giỏ dã ngoại nặng trịch. Cha chúa ghét muỗng nĩa nhựa
với cốc giấy. Ông đóng bộ vest đen như thể đi nhà hát Opera
Metropolitan. Đêm hè ấm áp. Ánh nến. Lần nào tôi cũng ngủ quên
trong lòng ông. Tôi nhớ lại giọng nói dịu dàng cùng nụ cười, ánh nhìn
và đôi tay rắn chắc ném tôi lên không trung rồi chộp lại.

Tôi đã hiểu tại sao ông ở bên chúng tôi và tại sao ông trở về với Mi

Mi sau năm mươi năm. Sức mạnh giữ ông lại New York lớn lao hơn
hai từ trách nhiệm. Tôi chắc chắn ông thương gia đình, mẹ, anh trai và
tôi, mỗi người theo một cách riêng. Và ông vẫn yêu Mi Mi. Ông thủy
chung với cả hai tình yêu ấy, tôi biết ơn ông vì điều đó.

“Còn một chi tiết có thể cô sẽ hứng thú,” U Ba mở lời.
Tôi tò mò nhìn ông.
“Giàn thiêu của Mi Mi đằng này,” ông chỉ về một vòng tròn cách đó

vài bước, “còn của cha cô thì bên kia, cách tầm hai mươi mét. Lửa bắt
ngay. Gỗ khô, lửa rừng rực. Trời hôm ấy đứng gió. Hai cột khói bốc
thẳng lên thiên không.”

Ông đã kể đoạn này, tôi tự hỏi tiếp theo sẽ tới đâu. “Và...?”
“Và tất cả thinh lặng,” ông nói, miệng điểm nụ cười.
“Thinh lặng?”
“Vạn vật. Dẫu đông người như thế. Không ai nói lời nào. Kể cả lửa

cũng ngừng lách tách mà chỉ âm thầm cháy.”

Hình ảnh cha hiện lên, ông ngồi bên mép giường tôi. Căn phòng

màu hồng nhạt. Đàn ong sọc đen vàng đung đưa trên trần. “Và rồi
động vật cất tiếng ca?” Tôi hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.