LẶNG NHÌN ĐỜI QUA NHỮNG THANH ÂM - Trang 216

U Ba gật đầu. “Về sau nhiều người đi viếng bảo rằng họ nghe thấy

động vật hát.”

“Không hiểu tại sao, song bất chợt hai cột khói bắt đầu lay động ư?”
“Bản thân tôi có thể làm chứng.”
“Dẫu vắng gió, chúng vẫn bay về phía nhau, đến khi...?”
“Không phải sự thật nào cũng giải thích được, Julia à,” ông nói. “Và

không phải cứ giải thích được thì là thật.”

Tôi nhìn nơi từng để đống gỗ cùng hai thi hài rồi ngước lên trời.

Trời xanh. Xanh ngắt, không một gợn mây.

Nửa đêm, tôi tỉnh dậy. Tôi nằm trên giường khách sạn. Giấc mơ

khiến tôi thức giấc. Trong mơ tôi chừng mười hai, mười ba tuổi. Khi
ấy là giữa đêm, ở nhà tôi tại New York. Tôi nghe có tiếng nói từ phòng
cha. Giọng của anh và mẹ. Cha thở hắt ra, một âm thanh rất lớn, rùng
rợn vọng khắp nhà. Mặc đồ ngủ trắng, tôi ngồi dậy và đi qua sảnh. Sàn
gỗ lạnh ngắt dưới chân. Phòng cha bật đèn. Mẹ tôi quỳ cạnh giường
ông. Bà đang khóc. “Đừng,” bà lắp báp. “Vì Chúa, đừng. Đừng mà
anh, đừng mà.”

Anh trai tôi lắc người cha, “Tỉnh lại cha ơi, tỉnh lại đi.” Anh quỳ

xuống, ấn lồng ngực và hô hấp nhân tạo cho ông. Cha vùng vẫy. Mắt
lồi ra. Tóc mướt mồ hôi. Ông quằn quại. Ông không muốn ra đi.

Cha lại rên thật to. Ông bớt quơ quào. Tay ông co giật rồi bải hoải.

Hồi sau chúng thõng thượt buông khỏi giường.

Giấc mơ khiến tôi tỉnh ngủ, và tôi biết ơn khi hiện thực quá đỗi

nhân từ.

Tôi nhắm mắt, thử tưởng tượng giờ phút cuối cùng cha tôi bên Mi

Mi. Song đành bất lực. Tôi buộc phải công nhận đó là phần về ông mà
tôi không biết. Nhưng càng nghĩ, tôi càng hiểu mình không có lý do gì
để than khóc. Tôi thấy thật gần cha, thứ xúc cảm khó lòng giải thích
hay diễn tả. Đó là cảm giác thân thuộc của một đứa trẻ, tự nhiên và vô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.