Mya Mya quay lưng bước ra cổng. Bà nghe thấy tiếng chân thoăn
thoắt phía sau. Bà xoay người lại.
“Mày có nghe mẹ bảo không?” Bà lớn tiếng, giọng sắc lạnh.
Cậu bé gật đầu.
“Mày ở lại đây,” bà trỏ cái gốc thông trơ trọi sau khi bị đốn. “Ngồi
đấy đợi mẹ.”
Tin Win chạy lại gốc cây và vụng về leo lên. Từ đó, cậu có thể
phóng tầm mắt dọc theo con đường dẫn vào nhà. Mya Mya đi tiếp, bà
mở rồi đóng cổng mà không ngoái đầu lại. Bà rảo bước thật nhanh trên
con đường dẫn xuống ngôi làng bên dưới.
Tin Win nhìn theo bóng mẹ. Cậu thấy mẹ băng qua ruộng đồng, mất
hút vào rừng. Chỗ này thật tốt. Từ đây, cậu có thể thấy mẹ trở về từ tít
tận đằng xa.
Tin Win chờ đợi.
Suốt ngày hôm ấy và cả khi đêm buông. Ngồi chồm hỗm trên gốc
cây bằng phẳng, cậu không thấy đói hay khát, cũng chẳng cảm nhận
được cái lạnh giá bao trùm núi rừng và thung lũng. Rét buốt lướt qua
mà không chạm vào người cậu, như con chim vụt qua khoảng rừng
thưa.
Ngày hôm sau cậu vẫn đợi. Cậu nhìn bóng tối ùa về rồi dõi theo
hàng rào, bụi cây và ruộng đồng hiện lên từ bóng tối. Cậu phóng tầm
mắt, tận cùng phía xa là một hàng cây. Từ nơi đó mẹ cậu sẽ trở về
trong chiếc áo khoác đỏ. Cậu sẽ nhận ra mẹ ngay từ đằng xa, rồi tuột
xuống gốc cây, trèo qua hàng rào chạy về phía mẹ. Cậu sẽ hét toáng
lên hạnh phúc, còn mẹ sẽ quỳ xuống, ôm cậu trong vòng tay và ghì
chặt vào lòng. Chặt thật chặt.
Cậu vẫn thường vẽ ra cảnh tượng ấy những lúc chơi một mình hay
ngồi mơ mộng, dù cha mẹ chưa bao giờ cúi xuống bế cậu lên, ngay cả
khi cậu đứng trước mặt và ôm lấy chân hai người. Cậu cảm thấy họ
lưỡng lự, thậm chí không muốn chạm vào cậu. Là lỗi của cậu, không