LẶNG NHÌN ĐỜI QUA NHỮNG THANH ÂM - Trang 52

“Tin Win, con làm gì trong rừng vậy?” Bà hỏi.
“Con đang chơi,” cậu bé nói mà không ngước lên.
“Sao con toàn chơi một mình thế?”
“Con không một mình.”
“Bạn con đâu?”
“Ở xung quanh này. Bác không thấy à?”
Bà Su Kyi nhìn quanh nhưng chẳng thấy ai.
“Không,” bà đáp.
“Những chú bọ cánh cứng, sâu bướm và bướm là bạn của con đấy.

Cả hàng cây nữa. Họ là bạn thân nhất của con.”

“Hàng cây sao?” Bà ngỡ ngàng hỏi.
“Cây không chạy đi nơi khác. Chúng lúc nào cũng ở đó, đã vậy còn

kể chuyện rất hay nữa. Bác không có bạn ạ?”

“Có chứ,” bà nói, ngưng một lát rồi nói thêm. “Em gái bác chẳng

hạn.”

“Không, những người bạn thực sự cơ ạ.”
“Bác không có bạn là cây cối hay động vật, nếu ý con là thế.”
Cậu bé ngẩng đầu lên, khuôn mặt cậu khiến bà hốt hoảng. Là do

trước nay bà chưa bao giờ thực sự nhìn cậu hay ánh sáng trong rừng
đã khiến các đường nét đổi thay? Khuôn mặt như đẽo ra từ đá, cân đối
hoàn mĩ nhưng lại vô hồn đến đáng sợ. Rồi bốn mắt chạm nhau, cậu
nhìn bà, ánh nhìn quá đỗi lạnh lùng và cương nghị đối với một đứa bé.
Bà giật mình lần nữa khi nhận ra cậu biết quá nhiều về cuộc đời so với
lứa tuổi của mình. Vài giây sau, một nụ cười dịu dàng vương tiếc nuối
bà chưa từng thấy lướt qua khuôn mặt sắt đá. Nụ cười ấy đọng lại
trong bà. Nó để lại ấn tượng sâu đậm đến mức phải mất mấy ngày bà
mới gạt đi được. Bà thấy nụ cười ấy khi nhắm mắt lúc đêm về và tỉnh
giấc buổi bình minh.

“Có thật sâu bướm sẽ biến thành bướm không ạ?” Đột nhiên cậu cất

lời, ngay lúc bà sắp bỏ đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.