LẶNG NHÌN ĐỜI QUA NHỮNG THANH ÂM - Trang 54

một lời, chỉ lủi thủi một mình trong vườn hoặc trong khu rừng gần
nhà. Vào những hôm như thế, buổi tối, hai bác cháu ngồi cạnh đống
lửa trong bếp ăn cơm, cậu sẽ cúi gằm mặt mà im thin thít. Nếu bà Su
Kyi có hỏi cậu chơi trò gì trong rừng, cậu chỉ nhìn bà chằm chằm với
đôi mắt trong veo.

Buổi đêm lại là một câu chuyện hoàn toàn khác. Trong giấc ngủ,

cậu sẽ bò qua chỗ bà rồi nép vào cơ thể tròn trịa và mềm mại của bà.
Thỉnh thoảng, cậu vòng tay ôm và siết chặt đến mức khiến bà tỉnh
giấc.

Lại có những ngày cậu dẫn bà ra vườn và vào rừng chơi, kể cho bà

nghe những gì bạn cây nói với cậu. Cậu đặt tên cho mỗi cái cây. Hoặc
cậu sẽ chạy đến khoe với bà đám bọ, ốc sên hoặc những chú bướm
xinh đẹp đậu trên tay và chỉ bay đi khi cậu vươn tay lên trời. Động vật
không e sợ cậu.

Màn đêm buông xuống, trước khi đi ngủ, cậu sẽ đòi bà Su Kyi kể

chuyện cho nghe. Cậu nằm bất động đến khi bà kể hết câu chuyện rồi
nói, “Bác hát nữa đi.” Bà Su Kyi cười xòa, “Bác có hát đâu.”

Tin Win sẽ đáp, “Có mà. Nghe như bài hát ấy ạ. Bác hát nữa đi mà.”
Su Kyi kể thêm một câu chuyện, lại một câu chuyện nữa, bà kể mãi

đến khi cậu chìm vào giấc ngủ.

Bà nghĩ, có lẽ ngôn từ của bà chỉ có thể chạm đến cậu bằng cách

này, khi đã được mã hóa. Có lẽ cậu sống trong một thế giới khép kín
với bà, bà phải tiến lại thật từ tốn và nghiêm cẩn. Bà từng trải qua
nhiều đau thương, của chính bà, của cuộc đời, nên bà hiểu tốt nhất
không nên cố tìm mọi cách bước vào vùng trời riêng của cậu. Có bao
kẻ đã trở thành tù nhân trong những thành lũy tự tạo dựng, của nỗi cô
độc, để rồi bị trói buộc đến tận lúc cuối đời. Bà mong rằng Tin Win sẽ
học được điều bà mất bao năm mới nghiệm ra: Có những vết thương,
xoa dịu được, nhưng mãi mãi chẳng thể chữa lành.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.