LẶNG NHÌN ĐỜI QUA NHỮNG THANH ÂM - Trang 93

Giọng một phụ nữ cắt ngang, “Mi Mi, con trốn đi đâu rồi?”
“Con ở trong sảnh, thưa mẹ.”
“Mình về nhà thôi.”
“Con đến đây.”
Tin Win nghe tiếng cô nhỏm dậy nhưng chưa đứng lên. Cô vươn

tay, một lần nữa vuốt má cậu thật nhanh.

“Em phải đi rồi. Gặp anh sau nhé,” cô nói, và cậu nghe cô rời đi,

nhưng cô không bước mà bò bằng bốn chi.

Tin Win ngồi trên sàn, hai chân co vào người, đầu tựa gối. Cậu

chẳng muốn làm gì ngoài ngồi đây đến hết ngày, hết đêm, qua cả hôm
sau nữa. Tựa hồ bất cứ cử động nào đều có thể hủy hoại những gì cậu
vừa trải nghiệm. Mi Mi đã đi nhưng nhịp đập trái tim cô vẫn vấn
vương bên cậu. Cậu nhớ về nó, nghe thấy nó như thể cô đang ngồi
cạnh bên. Còn những âm điệu và tiếng động khác thì sao? Cậu ngẩng
đầu, quay bên này bên kia, lắng tai nghe. Tiếng lạo xạo khe khẽ trên
mái nhà. Tiếng sột soạt trên tường với tiếng mọt kèn kẹt vẫn ở đó.
Tiếng trâu nước phì phò ngoài ruộng, tiếng cười đùa của khách trong
mấy quán trà. Tin Win chắc chắn mình có thể nghe được chúng rõ
ràng. Cẩn trọng đứng dậy, cậu gần như không tin nổi. Những âm thanh
mãnh liệt ấy vẫn còn đây. Những tiếng ồn ào dù quen hay lạ vẫn ở đó.
Một số oang oang, một số dịu dàng, nhưng sức mạnh cùng cường độ
không hề tiêu giảm. Liệu chúng có giúp cậu tìm được con đường mình
cần tiến bước?

Tin Win đi ra cửa, bước xuống bậc thang rồi băng qua sân. Cậu

muốn tản bộ loanh quanh ngoài đường cái. Cậu muốn khám phá thị
trấn, muốn lắng nghe thật sâu. Âm thanh huyên náo khắp nơi dồn dập
dội lại. Thế giới thình thịch, bình bịch, răng rắc, xào xạc. Cậu nghe nó
rít ré và ồng ộc, chít chít và ồm ộp, nhưng thác lũ của những dấu ấn ấy
không khiến cậu thất kinh. Cậu hiểu, tai cũng hoạt động tương tự như
mắt. Ngày trước khi nhìn vào rừng, thấy vài chục cái cây và hàng trăm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.