LẶNG NHÌN ĐỜI QUA NHỮNG THANH ÂM - Trang 97

“Chỉ có hai bác cháu mình thôi, Tin Win à. Không có ai uống gì

trong sân cả.”

“Ý con không phải có người đang uống. Mà là con nghe thấy tiếng

động như tiếng mút hay húp. Nó không xa lắm.”

Su Kyi tiến vài bước.
“Thêm chút nữa, một chút nữa ạ.”
Su Kyi bước xa hơn, gần đến hàng rào, bà lặng lẽ quỳ xuống đất.
“Bác đã nghe thấy chưa?” Đây không còn là câu hỏi nữa, mà là một

lời thỉnh cầu, Su Kyi sẵn sàng đánh đổi cả tính mạng để đáp ứng. Khổ
nỗi bà thực sự chẳng nghe thấy gì.

“Bác không nghe thấy.”
“Bác nhìn thấy gì ạ?”
“Hàng rào nhà mình. Cỏ. Cát. Hoa. Chẳng thứ gì có thể phát ra

tiếng hút cả con à.” Bà nhìn những khóm địa lan vàng và một con ong
đang chui ra từ đó.

Đất cát phủ đầy mặt. Dính trên môi và răng. Tin Win nằm sõng soài

giữa mặt đường bụi bặm, bất lực như con cá mắc câu. Nước mắt ầng
ậng. Không phải vì đau mà là vì nhục nhã và tức tưởi. Hôm ấy, cậu đã
đề nghị bà Su Kyi đừng đỡ cậu dậy, và nói với bà, cậu muốn tự đi từ
tịnh xá về nhà, ít nhất một lần. Cậu chắc mẩm trong bụng sau ngần ấy
năm, mình sẽ tìm được đường.

Cậu chẳng biết mình vừa vấp phải tảng đá, rẻ cây hay rãnh nước.

Cậu chỉ biết rằng mình vừa phạm phải sai lầm ngu ngốc nhất trên đời,
đó là tự tin thái quá. Đầu óc lơ đãng, cậu cứ thế đặt chân này trước
chân kia. Cậu chẳng rõ những kẻ sáng mắt có thể thực sự chú tâm vào
nhiều thứ cùng lúc hay họ chỉ vỗ ngực huênh hoang thế thôi. Chứ cậu
chào thua. Hơn tất cả, cậu thấy tức giận, mà riêng cảm xúc này đã
khiến cậu bao phen khổ sở. Sư thầy dạy chí phải. Sân hận luôn làm
thui chột giác quan của cậu, khiến cậu vấp té hay đâm sầm vào cây,
vào tường. Tin Win dựng mình dậy, lấy váy longyi chùi sạch đất cát
trên mặt rồi tiếp tục đi. Bước chân của cậu rụt rè. Được một bước, cậu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.