Thế là không tìm thấy cái nhẫn.
Ông Kuzma ngày càng ho nhiều hơn. Sang tháng ba cụ leo lên bếp lò
nằm, gần như không rời khỏi nơi ấy, và cứ đòi uống nước luôn. Varusa đưa
nước lạnh trong gáo sắt cho cụ uống.
Bão tuyết quay cuồng trên xóm nhỏ, phủ lên các mái nhà. Những cây
thông ngập tuyết đến ngang đầu gối, và thế là Varusa không thể tìm ra nơi
chiếc nhẫn rơi ở trong rừng. Nó thường hay nấp đằng sau bếp lò khóc khe
khẽ vì thương ông và trách mình.
- Đồ ăn hại! - Nó thì thầm, - Nghịch quá để đánh rơi mất chiếc nhẫn.
Thật đáng đánh lắm! Đáng lắm!
Nó tự đấm vào đầu để phạt mình. Cụ Kuzma bèn hỏi:
- Cháu đang cãi nhau với ai đấy?
- Dạ, với Xiđơrơ, - Varusa trả lời. - Nó không nghe lời. Chỉ muốn gây
sự thôi.
Một buổi sáng Varusa thức dậy vì Xiđơrơ nhảy nhót ở bậu cửa sổ, mổ
mổ vào mặt kính. Varusa mở mắt ra rồi nheo mắt lại. Từ trên mái nhà
những hạt nước dài đua nhau chảy xuống. Ánh sáng nóng hổi rọi vào cửa
kính. Những con quạ kêu quàng quạc.
Varusa bước ra đường. Gió ấm thổi vào mắt em, làm tóc bay lòa xòa.
- Ô, mùa xuân đến rồi! Varusa nói.
Những cành cây đen nhấp nhoáng, tuyết ướt lao xao trượt từ trên mái
nhà xuống. Rừng ẩm ướt rì rào vui vẻ và trang trọng ở sau làng. Mùa xuân
lướt trên đồng ruộng như một bà chủ trẻ tuổi. Nó chỉ vừa nhìn xuống rãnh
lạch là đã thấy con suối lấp lánh chảy róc rách. Mùa xuân trải bước và mỗi
bước đi làm cho suối reo càng tưng bừng nhộn nhịp hơn.
Tuyết trong rừng đã sẫm lại. Đầu tiên lộ ra những lá thông nâu rơi rụng
trong mùa đông. Sau đó là nhiều cành khô - bão đã bẻ gãy từ hồi tháng
chạp. Sau đó là đám lá vàng rơi từ năm ngoái rồi đất sạch tuyết nhô lên. Và
bên rìa những đống tuyết muộn đã nở những bông hoa khoản đông đầu tiên.