LẴNG QUẢ THÔNG - Trang 27

vả khô, uống rượu vang hâm nóng, vì vậy tôi đã lấy trộm trong bộ đồ ăn
của bá tước Tun một chiếc đĩa vàng nhỏ, đập vụn ra rồi đem bán. Bây giờ
tôi rất khổ tâm khi nhớ lại việc này, và phải giấu con gái tôi: tôi đã dạy nó
không đụng đến một hạt bụi trên bàn người khác.

- Vậy chứ có ai trong những người hầu bá tước phu nhân bị vạ lây vì vụ

đó không? - Người lạ mặt hỏi.

- Thưa ngài, tôi xin thề là không có ai cả. - Ông lão trả lời và khóc. -

Nếu tôi biết rằng vàng cũng chẳng cứu được Mácta thì tôi đã chẳng lấy
trộm!

- Tên cụ là gì? - Người lạ mặt hỏi.
- Iôhan Mâye, thưa ngài.
- Vậy thì thưa cụ Iôhan Mâye! - Người lạ mặt nói và đặt tay lên đôi mắt

mù của ông lão, - trước mọi người cụ không có tội. Việc cụ đã làm chẳng
phải là tội lỗi, cũng chẳng phải là ăn trộm, ngược lại, có thể coi nó như một
chiến công của tình yêu.

- Amen! - Ông lão nói khẽ.
- Amen! - Người lạ mặt nhắc lại. - Còn bây giờ, cụ hãy nói cho tôi biết

ước nguyện cuối cùng của cụ.

- Tôi muốn có người sẽ săn sóc Maria.
- Tôi sẽ làm việc ấy. Cụ còn muốn gì nữa không?
Người hấp hối bỗng mỉm cười và nói lớn:
- Tôi muốn một lần nữa được nhìn thấy Mácta như buổi đầu tôi gặp

nàng lúc còn trẻ. Nhìn thấy mặt trời và khu vườn cũ này khi nó nở hoa vào
mùa xuân. Nhưng cái đó không thể nào có được, thưa ngài. Xin ngài đừng
bực mình vì những lời lẽ ngu xuẩn đó. Bệnh tật đã làm cho tôi không còn
sáng suốt.

- Được, - người lạ mặt nói và đứng dậy. - Được, - chàng nhắc lại, đến

gần chiếc dương cầm và ngồi xuống chiếc ghế đẩu kê trước đàn. - Được -
lần thứ ba chàng nói lớn và bất thần tiếng đàn vút lên vang dội khắp lều như
thể có hàng trăm viên pha lê rơi xuống sàn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.