- Cụ hãy nghe đây, - người lạ mặt nói. - Cụ hãy nghe và hãy nhìn đây.
Chàng bắt đầu chơi. Về sau Maria nhớ lại khuôn mặt của người khách
lạ khi phím đàn đầu tiên rung lên dưới tay chàng. Một sắc tái kỳ lạ phủ lên
trán chàng và có một ngọn nến lung lay trong đôi mắt chợt tối đi của chàng.
Lần đầu tiên sau nhiều năm chiếc dương cầm ca hết giọng. Tiếng đàn
tràn ngập không riêng gian lều mà cả khu vườn. Con chó già bò ra khỏi
chuồng, đầu ngả về một bên, nó chăm chú nghe, vẫy đuôi khe khẽ. Tuyết
bắt đầu rơi, nhưng con chó chỉ ve vẩy đôi tai.
- Tôi thấy rồi, thưa ngài! - Ông lão nói và gắng gượng ngồi dậy. - Tôi
thấy ngày tôi gặp Mácta và nàng vì ngượng ngùng đã đánh vỡ vò sữa. Lúc
ấy vào mùa đông, ở trên núi. Bầu trời trong xanh như thủy tinh, và Mácta
cười. Nàng cười, - ông lão nhắc lại, tai lắng nghe tiếng róc rách của cung
đàn.
Người lạ mặt chơi đàn, mắt nhìn vào cửa sổ tối om.
- Còn bây giờ, - chàng hỏi, - cụ có nhìn thấy gì không?
Ông lão im lặng nghe ngóng.
- Chẳng lẽ cụ không nhìn thấy ư? - Người lạ mặt nói nhanh và vẫn tiếp
tục chơi. - Đêm đang đen bỗng thành màu xanh thẫm rồi lại thành xanh
lam, và ánh sáng ấm áp đã từ nơi nào trên cây cao kia chiếu xuống. Hoa
trắng đang nở trên cành cây già cỗi trong vườn nhà cụ. Tôi cho đó là hoa
táo mặc dù từ trong nhà này nhìn ra chúng giống hoa tuylip hơn. Cụ thấy
không: tia nắng đầu tiên đã rơi xuống bức tường đá, sưởi ấm cho nó và từ
đó hơi nước đang bốc lên. Chắc đó là do đám rêu ướt đẫm nước tuyết tan
đang khô dần. Còn trời thì cứ cao lên mãi, xanh thêm mãi, đẹp thêm mãi, và
trên thành Viên cổ kính của chúng ta từng đàn chim đang bay về phương
bắc.
- Tôi trông thấy tất cả những cái đó! - Ông lão kêu lên.
Bàn đạp rít lên khe khẽ và chiếc dương cầm cất cao giọng trịnh trọng
như thể không phải chỉ riêng mình nó mà cả hàng trăm giọng hát vui mừng.