LẴNG QUẢ THÔNG - Trang 59

- Giải thích như thế nào để chị hiểu đây? - Kuzmin nói. Chàng tự giận

mình. - Chắc là chuyện đó cũng xẩy ra cả với chị. Từ trong cửa sổ toa tàu,
chị bất thần trông thấy một cánh rừng bạch dương thưa thớt với một lưới
mạng nhện mùa thu ánh lên trong nắng và thế là chị muốn nhẩy ngay ra
giữa lúc tàu đang chạy để được ở lại cánh rừng ấy. Nhưng con tàu cứ đi
qua. Chị nhoai người ra ngoài cửa sổ và nhìn lại những cánh rừng, những
bãi cỏ rộng, những con ngựa, những nẻo đường làng đang vùn vụt chạy về
phía sau và chị nghe thấy một tiếng reng reng mơ hồ. Vật gì kêu, chị không
biết. Có thể là rừng hay không khí, hay tiếng rít của những giây điện thoại.
Mà cũng có thể đó là tiếng reo của những thanh ray khi tàu chạy. Cái đó chỉ
ánh lên trong khoảnh khắc nhưng ta chờ mãi suốt đời.

Kuzmin im lặng. Olga đẩy cốc vang lại phía chàng.

- Trong đời tôi. - Kuzmin nói và đỏ ửng mặt, chàng bao giờ cũng đỏ mặt

khi phải nói về mình, - tôi vẫn hằng chờ đợi những chuyện bất ngờ và đơn
giản ấy. Và nếu tôi gặp chúng, ấy là tôi hạnh phúc. Tuy chúng ngắn ngủi,
nhưng tôi cũng đã từng gặp.

- Và bây giờ cũng vậy ư? - Olga hỏi.

- Vâng!

Olga nhìn xuống.

- Vì sao? - Nàng hỏi.

- Tôi không rõ. Nhưng tôi có cảm giác như vậy. Tôi bị thương trên sông

Vixoa, rồi nằm quân y viện. Mọi người đều có thư từ gửi đến, riêng tôi thì
không. Chẳng qua chỉ vì tôi chẳng có ai viết cho. Tôi nằm và tưởng tượng
đến cuộc sống tương lai của mình sau chiến tranh như mọi người thường
tưởng tượng. Tương lai ấy nhất định phải hạnh phúc và khác thường. Rồi
tôi khỏi và người ta quyết định cho tôi đi nghỉ. Họ chỉ định một thành phố.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.