LẴNG QUẢ THÔNG - Trang 63

đưa cho chàng bàn tay nhỏ bé, vững chãi sau lần bao tay ẩm, thận trọng dẫn
chàng đi trên chiếc cầu thang ọp ẹp và cứ mỗi lần có một cành cây ướt sũng
rủ xuống phía trên tay vịn có thể vướng vào mặt chàng thì nàng lại nói khẽ
“Anh cúi đầu xuống”. Và chàng ngoan ngoãn vâng theo.

- Chúng ta chia tay nhau ở đây thôi. - Olga nói. - Tôi không đi hơn nữa

đâu.
Kuzmin đưa mắt nhìn nàng. Qua nếp khăn choàng, đôi mắt Olga nghiêm
nghị lo lắng nhìn chàng. Có lẽ nào giờ đây, trong phút này thôi, tất cả sẽ đi
vào dĩ vãng và sẽ trở thành một trong những kỷ niệm xót xa trong cả đời
nàng và trong cả đời chàng?

Olga đưa tay cho Kuzmin. Chàng hôn tay nàng và lại thấy vẫn cái mùi

nước hoa thoang thoảng mà chàng đã thấy trong căn phòng tối, giữa tiếng
mưa rơi xào xạc. Khi chàng ngẩng đầu lên, Olga nói một câu gì, nhưng khẽ
đến nỗi chàng không nghe rõ. Chàng ngờ rằng nàng chỉ nói độc một tiếng
“Vô ích…” Có lẽ nàng còn nói điều gì nữa, nhưng con tàu dưới sông đã
gầm lên, than thở vì buổi bình minh ẩm ướt, vì cuộc sống lang thang của nó
trong những ngày mưa và trong những buổi sương mù. Kuzmin chạy lên bờ
sông, không ngoái lại. Chàng đi qua bến sông thoang thoảng mùi vỏ cây và
mùi hắc ín, trèo lên tàu và bước ngay lên boong vắng tanh vắng ngắt. Con
tàu bắt đầu rời bến, chân vịt quay chậm chạp.

Kuzmin đi lại đằng lái, nhìn về bờ sông dựng đứng, nhìn cái cầu thang:

Olga vẫn đứng đấy. Trời hửng sáng và khó mà nhìn rõ ràng. Kuzmin giơ tay
lên nhưng nàng không vẫy lại.

Con tàu mỗi lúc một đi xa, dồn vào đôi bờ cát những đợt sóng dài, làm

những phù tiêu trên sóng lúc lắc và tiếng dội của những bụi miên liễu bên
bờ đáp lại tiếng chân vịt vội vã của con tàu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.