LẴNG QUẢ THÔNG - Trang 86

người đó sẽ phải đau khổ khi phải gặp những người xa lạ ở đây và phải
trông thấy mọi vật hoàn toàn không giống như ý người đó muốn.

Sáng hôm sau, Tachiana sai Varia lấy xẻng ra dọn con đường dẫn tới

phong đình trên bờ dốc. Cái lầu ấy đã hoàn toàn cũ nát. Những cột gỗ mốc
meo, rêu phủ đầy. Tachiana tự tay chữa lấy quả chuông con treo trên cửa.
Trên chuông có một hàng chữ đúc đến buồn cười "Ta treo trên cửa - hãy
giật cho vui!" Tachiana đụng vào chuông, nó kêu lên lanh lảnh. Con mèo
Arkhiv khó chịu, ve vẩy đôi tai, rồi bực dọc đi ra khỏi nhà; có lẽ nó cho
tiếng chuông vui vẻ kia là càn rỡ.

Trưa hôm đó, Tachiana, má ửng hồng, cười nói ầm ĩ, mắt quầng thâm vì

xúc động, từ ngoài phố về dắt theo một ông lão lên dây đàn, một người Tiệp
đã Nga hoá. Ông làm nghề chữa đèn cồn, đèn dầu hoả, búp bê, ắcoocđêông
và lên dây đàn dương cầm. Ông lão có cái họ nghe rất buồn cười:
"Neviđan" (của lạ). Sau khi lên dây đàn, ông già nói rằng chiếc đàn cũ
nhưng rất tốt. Không cần ông nói Tachiana cũng biết.

Khi ông lão đã ra về, Tachiana cần thận lục khắp các ngăn kéo bàn và

tìm thấy một gói nến to hình xoắn ốc. Nàng cắm vào các chân nến đặt trên
dương cầm. Tối đến, nàng thắp nến, ngồi chơi đàn, và tiếng nhạc tràn ngập
ngôi nhà.

Khi Tachianan ngừng chơi và tắt nến đi thì một làn khói thơm toả ra

khắp các phòng như quanh cây thông ngày hội.

Varia không chịu được nữa.

- Sao mẹ lại đụng vào đồ vật của người khác? - Nó hỏi Tachiana - Mẹ

cấm con, còn mẹ thì lại đụng vào đủ mọi thứ? Nào chuông, nào nến, nào
đàn. Mẹ lại còn đặt những bản nhạc của người ta lên trên dương cầm nữa.

- Vì mẹ là người lớn, - Tachiana trả lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.