Varia chau mày, ngờ vực nhìn mẹ. Lúc này Tachiana không giống người
lớn một chút nào. Mặt nàng tươi hẳn lên và nom giống cô gái tóc vàng đã
đánh rơi chiếc hài pha lê trong hoàng cung. Chính Tachiana đã kể cho Varia
nghe chuyện cô gái ấy.
Ngồi trên tàu hoả, trung uý Nicolai Potapov đã tính rằng anh chỉ có thể
ở với cha nhiều lắm là một ngày đêm. Hạn nghỉ phép thì ngắn mà đi đường
đã chiếm gần hết thời gian.
Tàu hoả tới thành phố vào ban ngày. Ngay tại nhà ga, trung uý được
người quen làm trưởng ga cho biết cha anh mất đã một tháng và một nữ ca
sĩ trẻ cùng đứa con gái đang ở nhà anh.
- Chị ta là người tản cư, - ông trưởng ga nói.
Nicôlai im lặng nhìn ra ngoài cửa kính, nơi những hành khách mặc áo
bông, đi ủng dạ, tay cầm ấm nước, đang chạy. Anh thấy chóng mặt.
- Vâng, - trưởng ga nói - Cụ nhà là người thật tốt bụng. Thế mà cụ chết
đi khi không kịp gặp con trai.
- Bao giờ lại có tàu ra, thưa bác? - Nicôlai hỏi.
- Năm giờ sáng mai, - ông lão nói, rồi im lặng một lát và nói tiếp - Anh
lại đằng nhà tôi đi. Bà lão nhà tôi sẽ pha trà, làm cơm anh ăn. Anh không
phải về nhà nữa đâu.
- Cám ơn bác. - Nicôlai trả lời và bước ra.
Ông trưởng ga nhìn theo, lắc đầu.
Nicôlai đi qua tỉnh lị về bờ sông. Phía trên là một bầu trời xanh xám.
Tuyết lơ thơ, bay chênh chếch giữa trời và đất. Mấy con quạ bước đi bước