LẴNG QUẢ THÔNG - Trang 90

- Mẹ cháu tưởng mẹ cháu là người lớn. - Con bé thì thầm với một vẻ bí

ẩn. - Nhưng mẹ cháu chẳng phải là người lớn tẹo nào. Mẹ cháu còn xoàng
hơn cả cháu nữa cơ.

- Tại sao vậy? - Anh hỏi

Nhưng con bé không trả lời, nói cười và chạy ra ngoài. Suốt buổi tối

anh không sao xua đuổi được cảm giác nhẹ nhàng mà sâu lắng. Mọi vật
trong nhà xếp đặt đúng theo ý anh muốn. Vẫn những bản nhạc ấy trên
dương cầm, vẫn những cây nến hình xoắn ốc đang cháy, nổ tí tách và chiếu
sáng phòng làm việc của cha anh. Cả những bức thư anh gửi từ bệnh viện
về cũng nằm trên bàn, dưới chiếc la bàn cũ mà ngày trước ông cụ vẫn
thường dùng chặn lên thư.

Uống trà xong, Tachiana dẫn Nicôlai ra sau cánh rừng thăm mộ cha anh.

Mặt trăng mờ mờ đã lên cao. Những cây bạch dương tỏa sáng yếu ớt trong
ánh trăng ngả bóng nhẹ xuống tuyết.

Đêm đã khuya, Tachiana ngồi trước dương cầm, nhẹ nhàng lựa phím

đàn, rồi ngoảnh lại nhìn Nicôlai và nói:

- Tôi cứ có cảm giác là tôi đã gặp anh ở đâu rồi.

- Vâng, cũng có lẽ! - anh đáp.

Nicôlai nhìn thiếu phụ. Ánh nến ở bên cạnh soi sáng nửa khuôn mặt

nàng. Anh đứng dậy đi đi lại lại trong phòng rồi dừng lại.

- Không, tôi không nhớ ra được! - Anh nói giọng trầm trầm.

Tachiana ngoảnh lại hốt hoảng nhìn Nicôlai nhưng không nói gì hết.

Nàng đã sửa soạn chỗ ngủ cho Nicôlai trên chiếc đi-văng trong phòng

làm việc, nhưng anh không sao chợp mắt được. Mỗi phút trong ngôi nhà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.