LẴNG QUẢ THÔNG - Trang 97

"Ta sẽ làm một bản nhạc, - Grigơ quyết định - và trên trang bìa ta sẽ cho

in: "Tặng Đanhi Pêđecxen, con gái người gác rừng Hagrup Pêđecxen, khi
cô mười tám tuổi".

Ở Becghen không có gì thay đổi. Tất cả những gì có thể làm cho âm

thanh giảm đi như thảm, màn cửa, đồ gỗ lót đệm, Grigơ đã loại ra khỏi nhà
từ lâu. Chỉ còn lại chiếc đi-văng cũ kỹ đủ chỗ cho mười người khách ngồi
là Grigơ vẫn chưa dám bỏ đi nốt.

Các bạn của nhà soạn nhạc nói rằng nhà của ông giống nơi ở của một

tiều phu. Chỉ có mỗi chiếc dương cầm là vật trang sức cho ngôi nhà. Người
giàu tưởng tượng có thể nghe thấy giữa bốn bức tường trắng ở đây nhiều
điều kỳ diệu, từ tiếng gầm thét của Bắc băng dương - cái đại dương đang
dồn sóng ra từ cõi mịt mù sương gió, nơi gió rú rít kể câu chuyện cổ xưa
rùng rợn - cho đến bài hát của em gái ru con búp bê vải.

Chiếc dương cầm có thể ca về tất cả: về khí phách con người vươn tới

cái cao cả, về tình yêu. Những phím đàn đen trắng lướt nhanh dưới những
ngón tay chắc nịch của Grigơ, lúc buồn bã, lúc vui cười, lúc lại réo lên
giông tố và căm thù rồi bất thần lặng hẳn đi. Trong phút lặng lẽ ấy chỉ còn
một dây đàn nhỏ bé là còn rung mãi như thể nàng Lọ Lem bị các chị mắng
mỏ đang khóc.

Grigơ ngả người ra, lắng nghe cho đến khi cái âm thanh cuối cùng ấy tắt

hẳn ở trong bếp, nơi chú dế mèn đã đến trú ngụ từ lâu. Đến lúc ấy mới nghe
tiếng vòi nước nhỏ giọt, đếm từng giây, hệt như máy đo tiết điệu. Những
giọt nước nhấn mạnh rằng thời gian không chờ đợi ai và cần phải hối hả
làm cho xong những điều dự định.

Grigơ viết bản nhạc tặng Đanhi Pêđecxen trong hơn một tháng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.