LẴNG QUẢ THÔNG - Trang 99

Mỗi người và vật nghe ông theo một cách. Những con sơn tước xốn

xang. Nhưng dù chúng có loay hoay thế nào mặc lòng, sự huyên náo của
chúng cũng không thể át nổi tiếng đàn. Những tay thuỷ thủ quá chén ngồi
xuống bậc thềm nhà ông, vừa nghe vừa nức nở. Chị thợ giặt đứng thẳng lên,
lấy lòng bàn tay lau cặp mắt đỏ hoe và lắc đầu. Chú dế mèn chui ra khỏi kẽ
nứt của chiếc lò sưởi lát gạch sứ và nhòm Grigơ qua một khe hở. Những
bông tuyết rơi, ngập ngừng, lơ lửng giữa từng không, lắng nghe suối đàn từ
trong nhà vọng ra. Còn Lọ Lem thì mỉm cười nhìn xuống sàn. Một đôi giày
xinh xắn bằng pha lê nằm bên chân cô. Đôi giày run rẩy, va vào nhau, hoà
nhịp với tiếng đàn ngân vang trong phòng nhà soạn nhạc.

Grigơ quý những thính giả ấy hơn các vị sang trọng và lịch sự vẫn

thường tới nghe hoà nhạc.

Năm mười tám tuổi Đanhi học hết trung học. Nhân dịp này cha nàng

cho nàng về Krixtania chơi ít lâu với bà Magđa, em gái ông. "Cho con bé
(cha nàng vẫn coi nàng là con bé, mặc dầu Đanhi đã là một cô gái có thân
hình cân đối với đôi bím tóc vàng nặng trĩu) biết cái thế giới này nó ra sao,
người ta sống thế nào, và cho nó giải trí một chút".

Ai biết được tương lai sẽ dành cho Đanhi những gì? Có thể, một người

chồng chân thật và yêu nàng nhưng lại đáng ngán và keo kiệt chăng? Hay
một việc làm ở quầy tạp hoá trong làng? Hoặc phục dịch tại một trong vô
vàn hãng tàu biển ở Becghen?

Bà Magđa làm thợ may trong một nhà hát. Chồng bà, ông Ninxơ cũng

làm thợ cắt tóc trong nhà hát ấy. Họ ở trong một phòng nhỏ ngay dưới mái
nhà hát. Từ đấy trông thấy biển sặc sỡ những lá cờ hiệu hàng hải và tượng
đài Ipxen. Những con tàu suốt ngày cứ chõ vào các cửa sổ bỏ ngỏ mà la hét.
Ông Ninxơ, đã nghiên cứu những tiếng kêu la của chúng kỹ đến nỗi, theo
ông nói, ông biết chắc chắn tàu nào đang kéo còi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.