LÀNG THIÊN NGA ĐEN - Trang 143

nhất trong các lớp của trường ta, cùng không phải học sinh ngoan ngoãn
nhất. Thực ra sổ theo dõi vi phạm và xử lý kỷ luật của tôi đã buộc tôi phải
sử dụng tới roi không dưới bốn lần. Nhưng cả tôi và Thomas đều không
(một khoảng im lặng đáng sợ) thuộc loại (lại một khoảng im lặng nữa)
người có định kiến. Khi sĩ quan tuyển quân của hải quân hoàng gia đề nghị
tôi nhận xét về Thomas, tôi cảm thấy mình có thể giới thiệu chàng thanh
niên đầy khí thế này một cách không e ngại, vô điều kiện. Vài tháng sau,
Thomas đã đáp lại sự tin tưởng đó bằng cách mời tôi và vợ tôi dự lễ kết
thúc huấn luyện ở Portsmouth. Rất ít khi (cả hội trường lao xao ngạc nhiên
bởi ý nghĩ lại có ai đó cưới thầy Nixon. Cái nhìn trừng trừng của thầy làm
cơn lao xao ấy chấm dứt ngay), rất ít khi tôi nhận một lời mời tới một buổi
lễ mà cảm thấy hài lòng và tự hào như vậy. Nhờ kỷ luật quân đội, Thomas
đã trưởng thành rõ rệt. Cậu ấy đã phấn đấu thành một đại sứ giá trị của
trường ta, một người lính đáng khen ngợi trong đội quân của Nữ hoàng. Đó
là lý do tại sao tôi cảm thấy sự đau đớn trong buổi sáng hôm nay, khi nhận
tin báo Thomas đã chết trên tàu HMS Coventry (chắc chắn đó không phải
sự đứt quãng trong giọng của thầy Nixon?) lại vừa cay đắng vừa chân thực.
Cảm giác đau buồn cả trong phòng hội đồng và hội trường này cho tôi thấy
rằng tất cả chúng ta chia sẻ nỗi đau này (thầy Nixon bỏ kính và trong một
thoáng chúng tôi không còn thấy thầy giống một tay chỉ huy quốc xã mà
giống một ông bố mệt mỏi). Sau buổi tập trung hôm nay, tôi sẽ đại diện cho
trường gửi điện chia buồn tới gia đình Thomas. Tôi hy vọng các em gần gũi
với gia đình Yew để có thể hỗ trợ họ. Cuộc sống có thể gây ra những điều
tàn nhẫn, có lẽ không phải tàn nhẫn, ghê gớm hơn cái chết của một đứa con
trai hoặc một người anh em. Tuy nhiên tôi cũng hy vọng các em hãy để gia
đình họ có thời gian để đau buồn. (Lúc này vài đứa con gái năm thứ ba đã
khóc. Thầy Nixon nhìn về phía họ, nhưng thầy đã không còn vẻ ghê gớm.
Thầy không nói gì trong năm, mười, mười lăm giây. Một chút lúng túng bắt
đầu. Hai mươi, hai lăm, ba mươi giây. Tôi bắt gặp ánh mắt của cô
Ronkswood nhìn cô Wyche như muốn hỏi: “Ông ấy có ổn không nhỉ?”. Cô
Wyche nhún vai, rất nhẹ). Tôi hy vọng rằng (cuối cùng thầy Nixon lại tiếp)
khi các em nghĩ đến sự hy sinh của Thomas, hãy nghĩ đến hậu quả của bạo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.