Vài giọt nước nhỏ xuống quần lót của tôi.
— Ta và em trai sinh ra trong căn nhà này - rốt cuộc bà ta cũng lên
tiếng, họng sệ xuống như họng thằn lằn - Chúng ta không có ý định chuyển
đi.
— Ồ..., - tôi vẫn không chắc liệu bà ấy có sắp phun lửa vào mình không
- Hay đấy ạ!
— Đám trẻ các cậu thật mất trật tự!
— Cháu xin lỗi.
— Cậu thật bất cẩn khi làm em ta thức giấc.
Miệng tôi như bị dán keo - Không phải mình cháu gây tiếng ồn. Thật
đấy!
— Có những ngày - bà già vẫn không chớp mắt - em ta yêu bọn trẻ.
Nhưng có những ngày như hôm nay, các cậu khiến ông ấy rất bực.
— Cháu đã nói cháu rất tiếc.
— Rồi các cậu sẽ thấy tiếc hơn - bà già trông có vẻ cáu - khi ông ấy tóm
được các cậu.
Lúc này hình như những thứ vốn yên ắng lại nghe quá to, những thứ ồn
ào thì lại chẳng nghe thấy gì.
— Ông ấy... ông ấy... đang đi vắng ạ? Bây giờ ấy? Ý cháu hỏi em của bà
ấy?
— Phòng ông ấy vẫn y nguyên như khi ông ấy đi.
— Ông ấy bị ốm?
Bà ta hành động như thể chẳng nghe thấy tôi nói gì.
— Giờ cháu phải về nhà.
— Các cậu sẽ thấy tiếc hơn... - bà ta nhai rào rạo theo kiểu người già
vẫn làm để nước dãi khỏi chảy ra - khi băng nứt ra.
— Băng? Ở trên hồ? Nó vẫn cứng.
— Các cậu luôn nói thế. Ralph Bredon cũng đã nói thế.
— Ông ấy là ai?
— Ralph Bredon. Con của người bán thịt.
Có vẻ không được ổn lắm - Cháu phải về bây giờ.