LÀNG THIÊN NGA ĐEN - Trang 187

tiên.

— Ồ. Cha sở có biết không ạ?
— Ta cũng chuyển đến mà không ai biết, không nêu tên, thế nên vợ của

cha sở không bắt được ta. Ồ, bà ấy tệ gấp trăm lần ông ta. Một con yêu quái
mình người cánh chim hoặc một mụ chuyên ngồi lê đôi mách. Bà này bảo
ta dùng vườn của ta để tổ chức tiệc mùa hè của nhà thờ thánh Gabriel. “Đó
là truyền thống”, bà cha sở nói thế. “Chúng tôi cần không gian cho trò xếp
người, cho các gian hàng”. Ta bảo bà ta là “Quỷ bắt bà đi! Tôi trả tiền cho
bà mượn sao? Ai cần tới đấng sáng tạo thiêng liêng phải đi bán mứt cam
chất lượng tồi?” - quý bà Crommelynck chép đôi môi nhìn như miếng da -
nhưng ít ra chồng bà ta cũng đăng các bài thơ của cậu trong cuốn tạp chí
buồn cười của ông ta. Có lẽ ông ta sẽ được cứu rỗi - bà ta ra hiệu, trỏ về
chiếc chai đựng rượu đặt trên một chiếc bàn khảm trai - Cậu uống một chút
không?

“Một cốc đầy”, Thằng em sinh đôi chưa hề ra đời nói.
Tôi có thể nghe thấy ba hỏi Con uống cái gì thế? - Không, cảm ơn bà.
— Đó là mất mát của cậu - quý bà Crommelynck nhún vai.
Một thứ nước trông như mực đổ vào cốc của bà ta.
Với vẻ mãn nguyện, bà gõ nhẹ vào một chồng tạp chí giáo xứ làng

Thiên nga đen xếp bên cạnh - Vào việc thôi.

— Một chàng trai trẻ cần biết khi nào một phụ nữ muốn có người châm

thuốc cho mình.

— Cháu xin lỗi.
Một con rồng bằng ngọc lục bảo quấn quanh bật lửa của quý bà

Crommelynck. Tôi lo rằng mùi khói thuốc sẽ bám vào quần áo tôi, và tôi sẽ
phải bịa ra một câu chuyện với bố và mẹ để giải thích mình đã ở đâu. Khi
hút thuốc, bà ta lẩm nhẩm bài thơ Rocks (Đá) của tôi đăng trên tạp chí số
tháng năm.

Tôi cảm thấy choáng váng vì mức độ quan trọng, vì những ngôn từ của

tôi đã thu hút được sự chú ý của người đàn bà kỳ lạ này. Mà cũng thấy sợ
nữa. Nếu ta cho ai đó xem cái ta đã viết, ta đã đưa cho họ một cái cọc sắc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.