LÀNG THIÊN NGA ĐEN - Trang 195

Tiếng đàn ong bay vo vo trong bụi oải hương. Chiếc Volvo đầy bụi vẫn

nằm trên lối xe chạy, vẫn cần rửa. Tôi chẳng nói với ba hay mẹ hôm nay
mình sẽ đi đâu. Kể với ba mẹ về quý bà Crommelynck nghĩa là: a) thú nhận
tôi là Eliot Bolivar, b) tôi vẫn chưa trả lời được hai mươi câu hỏi bà ấy là
ai, vì bàn tay là một hình vẽ bằng những nét chấm không được đánh số, c)
sẽ được nhắc không quấy rầy bà ấy. Trẻ con không được thăm các bà già
nếu họ không phải bà, bác, cô, thím, dì hay mợ của mình.

Tôi bấm chuông.
Nhà sở mất hàng tiếng mới nghe thấy tiếng chuông.
Chẳng có ai. Bà ấy ra ngoài đi dạo chăng? Tuần trước ông quản gia

không để tôi lâu thế này.

Tôi dùng đến búa gõ cửa, chắc chắn rằng nó không vô dụng.
Tôi đã đạp xe như điên tới đây bởi đã muộn 30 phút. Tôi nghĩ rằng quý

bà Crommelynck có thái độ của một vị tướng chiến trường đối với việc
đúng giờ, nhưng dường như chẳng có thứ gì hết. Tôi đã mượn cuốn Ông
già và biển cả
của Ernest Hemingway từ thư viện chỉ vì quý bà
Crommelynck đã nhắc tới ông ấy. (Phần giới thiệu nói rằng khi được đọc
trên đài, cuốn sách này khiến nhiều người Mỹ oà khóc. Nhưng nó chỉ nói
về một lão già bắt một con cá dữ. Nếu người Mỹ khóc vì chuyện này thì
chuyện gì họ chẳng khóc được). Tôi vò mấy bông hoa oải hương trong lòng
bàn tay và ngửi. Oải hương là thứ mùi tôi thích, sau mùi bút xoá Tip-Exx
và vỏ của thịt xông khói. Tôi ngồi xuống bậc thềm, chẳng biết sẽ phải đi
đâu.

Khi tôi đạp xe tới đây, những chuyện rắc rối do ảo ảnh tạo ra hiện lên lờ

mờ trên đường Welland.

Suýt nữa thì tôi ngủ trên những bậc thềm nóng.
Như bọn kiến trần trụi.

Chiếc then cửa rít lên như tiếng súng rồi ông quản gia mở cửa - Cậu lại

đến đấy à - hôm nay ông ấy mặc một chiếc áo nịt len của dân chơi gôn -
cậu phải bỏ giày ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.