LÀNG THIÊN NGA ĐEN - Trang 198

Thậm chí Gã treo cổ còn ngăn tôi nói Xin lỗi. Tôi thấy nóng người,

tuyệt vọng và giận dữ nên tự nhiên lại buột ra “Xin lỗi!” nhưng lại to đến
mức nghe như thô lỗ.

— Lời xin lỗi lịch thiệp của cậu không trả lời được câu hỏi của tôi.
Tôi lầm bầm “Jason Taylor” và muốn khóc.
— Jay nào? Phát âm rõ xem! Tai tôi cũng già như tôi vậy! Tôi không cài

tai nghe để nghe từng lời thì thầm đâu!

Tôi ghét cái tên của tôi - Jason Taylor. Vô vị như mấy đơn thuốc bị nhai

nát.

— Nếu cậu là một Adolf Quan tài hay Pius Đần độn thì ta hiểu. Nhưng

tại sao lại giấu “Jason Taylor” dưới một nghệ sĩ theo trường phái tượng
trưng và một nhà cách mạng Mỹ La-tinh?

Chắc hẳn tôi đã Hử?
— Eliot! T.S! Bolivar! Simon!
— Chỉ vì Eliot Bolivar nghe...thơ hơn.
— Cái gì thơ hơn Taylor - một anh hùng Hellen? Ai đã đặt nền móng

cho văn học châu Âu nếu không phải người Hy Lạp cổ? Không phải nhóm
trộm mộ của Eliot, tôi đảm bảo với cậu! Và một nhà thơ là gì nếu ông ta
không là thợ may những con chữ? Nhà thơ và thợ may kết nối thứ mà
không ai khác có thể kết nối, họ giấu nghề của mình bằng chính nghề đó.
Không, ta không chấp nhận câu trả lời của cậu. Ta tin vào sự thật rằng cậu
sứ dụng bút danh bởi cậu thấy việc mình làm thơ là một bí mật đáng xấu
hổ, đúng không?

— “Xấu hổ” không phải một từ chính xác.
— Vậy thì từ nào mới chính xác?
— Làm thơ... - tôi nhìn quanh nhà quan sát mặt trời nhưng quý bà

Crommelynck đã soi thẳng vào tôi... - là gay.

— “Gay”? Một việc vui vẻ hả?
Thế này thì thật vô vọng - Làm thơ là việc...bọn đàn ông ẻo lả hay làm.
— Thế cậu là một trong số bọn đàn ông ẻo lả đó?
— Không!
— Thế thì lý luận của cậu vẫn cứ lảng tránh tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.