LÀNG THIÊN NGA ĐEN - Trang 220

tàn nhang. Cô tóc đen và tóc vàng đang cầm một cây kem nhỏ giọt. (Ngay
bên cạnh quầy chụp ảnh có một quầy bán kem). Họ tì miệng vào khe nhả
ảnh và ra những câu lệnh chẳng buồn cười chút nào với cái máy như “Cho
một cái nào!”. Khi đã chán, họ lại lạch bạch chui vào trong quầy, chuyền
nhau cái tai nghe của máy nghe nhạc Sony Walkman và hát bài Hungry
Like The Wolf
(Đói như lũ sói) của Duran Duran. Nhưng cô tóc màu đồng
liếm một chiếc kẹo Zoom nhọn đóng thành đá và xem bảng ghi tên các loại
kem, cái áo kéo lên lộ rõ cả rốn.

Cô bé này chẳng hấp dẫn như Dawn Madden nhưng tôi vẫn bước đến để

xem bảng kem, nam châm đâu cần phải hiểu sức hút là gì. Cơ thể cô này
toả ra mùi cát ấm áp, chỉ đứng cạnh cô ta cũng khiến những sợi lông tay bé
xíu của tôi dựng lên.

Tôi bỏ áo ra ngoài quần để nó che đi chỗ đũng quần đang phồng lên.
— Đó có phải kẹo Zoom không? - chúa ơi, rõ ràng tôi đã nói với cô ấy

rồi.

Cô ấy nhìn tôi - Đúng - tôi cảm thấy mình như bay lên mây - Zoom là

loại kẹo ngon nhất họ có ở đây - giọng cô ấy như giọng vùng Phố
Coronation
ở Manchester - trừ phi cậu thích sô-cô-la đóng thành đá.

— OK. Cảm ơn.
Tôi mua một chiếc Zoom cho một người mà mình chẳng nhớ gì.
— Cậu cũng đi nghỉ - cô ấy nói với tôi, hay cậu sống ở đây?
— Đi nghỉ.
— Bọn mình từ Blackburn tới - cô gật đầu về phía hai cô bạn khác mà

lúc này vẫn chưa nhận thấy tôi - cậu từ đâu tới?

— Ừ...làng Thiên nga đen - tôi hồi hộp đến mức ngay cả Gã treo cổ

cũng phải chạy trốn ở đâu đó. Chuyện đó chẳng có ý nghĩa gì nhưng cũng
xảy ra.

— Gì cơ?
— Một làng ở Worcestershire.
— Worcestershire? Nó ở chỗ nào xa xôi à?
— Ừ. Nó là hạt buồn nhất nên chẳng bao giờ có ai biết nó ở đâu.

Blackburn ở phía Bắc phải không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.