LÀNG THIÊN NGA ĐEN - Trang 235

— 150 triệu năm? Thực sự là một kẻ nhâng nháo giữa nhưng con ốc hoá

đá. Con nói gì nếu ba mua nó cho con?

— Thật thế sao?
— Con không thích nó à?
— Con yêu nó!
— Thế thì đó là vật hoá thạch đầu tiên của con. Một món quà lưu niệm

mang tính giáo dục.

Những vòng xoắn có kết thúc không nhỉ? Hay chúng chỉ nhỏ xíu mà đôi

mắt nhỏ bé của ta không thể dõi theo?

Đám mòng biển vênh váo đi lại trong các thùng rác phía ngoài cửa hàng

Thuyền trưởng Scallywag. Tôi đang đi thẳng, mắt nhìn chằm chằm con ốc
hoá thạch thì một cái khuỷu tay từ đâu đó bật ra khiến đầu tôi lật ngược về
phía sau.

— Jason! - ba gắt lên - Để ý xem mình đang đi đâu chứ!
Mũi tôi như ngừng thở vì đau, tôi muốn hắt hơi mà không thể.
Người đang chạy bộ xoa xoa tay - Không gây tổn hại lâu dài đâu, Mike.

Trực thăng của Hội chữ thập đỏ vẫn có thể đậu ở sân đỗ.

— Craig! Chúa ơi!
— Tôi ra ngoài tập thể dục buổi sáng, Mike. Cái xe đụng bằng người

này là tác phẩm của anh, tôi đoán đúng chứ?

— Đúng ngay lần đầu tiên, Craig. Đó là Jason, con út của tôi.
Ông Craig duy nhất mà ba biết là Craig Salt. Người đàn ông rám nắng

này đúng với những gì tôi đã được nghe - Nếu tôi là một cái xe tải, anh bạn
trẻ, thì cậu có mà thành cái bánh kếp.

— Khu này cấm xe tải - cái mũi dập khiến giọng tôi nghe như còi ô tô -

khu này chỉ dành cho người đi bộ.

— Jason - ba ở ngoài này và ba trong cửa hàng hoá thạch không là một -

xin lỗi ông Craig đi! Nếu vấp vào ông ấy thì con khiến ông ấy bị thương
nặng đấy!

“Đá vào cẳng lão thộn”, Thằng em sinh đôi chưa hề ra đời nói.
— Cháu thực sự xin lỗi, ông Craig. Lão thộn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.