LÀNG THIÊN NGA ĐEN - Trang 240

đã khóa dính một mẩu giấy ghi 15 PHÚT NỮA TÔI QUAY LẠI, nhưng
mực thì đã phai còn tờ giấy đã bạc cả màu. Một bảng thông báo ghi giá dọn
nhà hợp lý nhất. Qua những cửa sổ đầy bụi là những chiếc bàn lớn có ngăn
kéo hay thấy ở những căn nhà gỗ một tầng của ông bà ngày xưa. Không có
đồng hồ bàn, không đồng hồ đeo tay.

George Pines đã biến mất từ lâu.
Khi tôi quay trở lại chiếc cầu thì có hai đứa trẻ bước lại. Bọn nó trông

ngang tuổi tôi nhưng đều đi giày Doc dây đỏ. Một đứa mặc áo phông có
chữ Quadrophenia

[106]

, đứa kia cũng áo phông in chữ RAF

[107]

. Những

bước chân của bọn nó dập rất khớp nhau, một-hai, một-hai. Nhìn thẳng vào
mắt một đứa trẻ có nghĩa ta đoán nó ngang hàng với mình. Vì đang mang
một đống tiền mặt nên tôi cứ nhìn ngang, nhìn xuống và nhìn vào dòng xe
tải đang gầm rú và nhả khói, nhìn những chiếc tàu trôi chầm chậm bên
dưới. Nhưng khi hai tay Mod

[108]

tiến lại gần thì tôi biết chúng sẽ không đi

hàng một để cho tôi qua, vì vậy tôi ép người vào thanh cầu nóng vì ánh
nắng.

— Có lửa không? - thằng cao làu bàu với tôi.
Tôi nuốt nước bọt - Tôi?
— Không, tao đang nói với công nương Diana khốn kiếp.
— Không - tôi nắm chặt lấy thành cầu - xin lỗi.
Thằng Mod còn lại làu bàu - Thằng ái.
Sau chiến tranh hạt nhân, bọn trẻ như chúng sẽ thống trị thế giới còn sót

lại. Thế thì sẽ là địa ngục.

Mất gần hết các buổi sáng tôi mới tìm được cửa hàng đồ cổ thứ hai. Một

lối đi có mái vòm dẫn tới một quảng trường rải nhựa tên là Hythloday
Mews. Tiếng la khóc của những đứa trẻ phía xa lan đi khắp Hythloday
Mews. Các rèm cửa bằng ren bay trên các bồn hoa cạnh cửa sổ. Một chiếc
Porsche bóng nhẫy đang nằm đợi chủ. Từ những bức tường ấm áp, những
bông hướng dương quay về phía tôi. Rồi đến tấm biển NHÀ GILES. Vẻ
hào nhoáng bên ngoài che đậy cái bên trong. Cánh cửa bật mở nhờ một con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.