LÀNG THIÊN NGA ĐEN - Trang 281

Ông thợ mài dao

Mùa thu bị nấm, những quả mọng bẩn thỉu, các lá như han gỉ đi, những

đàn chim bay đường dài hình chữ V bay qua bầu trời, đêm lạnh. Mùa thu
gần như chết. Tôi còn chẳng nhận ra nó đang bị ốm.

— Con về rồi! - chiều nào tôi cũng hét lên như vậy, đề phòng ba hay mẹ

từ Cheltenham hay Oxford (hoặc bất kỳ đâu) về sớm.

Nhưng chẳng bao giờ có câu trả lời.
Khi Julia đi, nhà tôi trống trải hơn. Cách đây hai tuần, chị ấy cùng mẹ

đánh xe đi Edinburgh. (Julia đã đỗ kỳ thi lấy bằng lái xe, tất nhiên ngay lần
đầu). Nửa cuối của mùa hè chị ấy ở cùng nhà Ewan ở Norfolk Broads, thế
nên ai cũng nghĩ như thế tôi sẽ có thời gian làm quen với việc vắng chị gái.
Nhưng đó không chỉ là nhớ sự hiện diện của một người trong nhà, mà là
nhớ những câu Con sẽ về!, bàn chải đánh răng và mũ, áo khoác chưa-dùng-
ngay-bây-giờ, là những thứ đồ của người đó. Không thể tin rằng tôi nhớ chị
gái nhiều như vậy, nhưng tôi đã thế. Mẹ và Julia đi sớm vì Scotland cách
nhà tôi một ngày chạy xe. Ba và tôi vẫy tay tạm biệt. Chiếc Datsun của mẹ
rẽ ra Kingfisher Meadows và dừng lại. Julia nhảy ra, mở cốp, lục tìm thùng
đựng đĩa hát rồi quay trở lại lối cho xe đi. Chị ấy nhét đĩa Abbey Road vào
tay tôi - Trông cái này cho chị, Jace. Nếu chị mang đến các phòng lớn thì
chỉ làm nó xước thôi - rồi chị ấy ôm tôi.

Tôi vẫn còn ngửi thấy mùi keo xịt tóc của Julia, ngay cả khi xe đã đi xa.

Chiếc nồi áp suất đặt trên bếp, tỏa ra mùi thịt hầm. (Mẹ đã cắm từ sáng

nên nó hầm cả ngày). Tôi ăn một quả bưởi Quash và liều xơi chiếc bánh
quy Penguin cuối cùng bởi trong hộp chẳng còn gì trừ bánh gừng và bánh
xốp cam. Tôi lên gác để thay bộ đồng phục của trường. Đợi tôi trong phòng
là thứ đầu tiên trong ba điều ngạc nhiên.

Một chiếc tivi được đặt ngay trên bàn tôi. Sáng nay nó còn chưa ở đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.