LÀNG THIÊN NGA ĐEN - Trang 285

— Ba?
— Đúng, ba?
— Ba vắng nhà đến tận khuya - đợt này thì chẳng biết được. Ba hay gọi

điện báo ở lại một khách sạn nào đó...

— Nếu ông ấy không thực sự lo lắng về lối xe đi - ông già nghiêng đầu

và hít không khí - ông ấy cần phải lo. Có vẻ lớp nhựa đường bị nứt dữ lắm,
tôi đoán từ đầu bọn vụng về đã rải đường. Đến mùa đông, nước mưa đóng
băng bên trong sẽ làm nó nứt ra, đội lớp nhựa lên, hiểu chứ, rồi đến mùa
xuân nó sẽ phá ra! Cần phải lột ra và rải lại đúng cách. Tôi và anh tôi làm
việc ấy nhanh hơn...(Ông ấy búng ngón tay kêu to như trong phim Thất
vọng
). Cậu sẽ nói lại lời tôi với ba cậu chứ?

— OK.
— Hứa chứ?
— Cháu hứa. Cháu có thể lấy số điện thoại của ông.
— Điện thoại? Ta gọi chúng là đối thoại. Mặt đối mặt là cách duy nhất.
Ông thợ mài dao nhấc túi đồ nghề rồi đi ra lối dành cho xe - Nhớ nói với

ba cậu! - ông ấy biết tôi vẫn nhìn theo - Một lời hứa là một lời hứa, bạn tốt!

“Ba mới hào phóng làm sao”, đó là điều mẹ nói khi tôi kể chuyện chiếc

tivi. Nhưng kiểu mẹ nói có gì đó ớn lạnh. Khi tôi nghe tiếng chiếc Rover
của ba về tới nhà, tôi ra tận ga-ra để cảm ơn ba. Nhưng thay vì hài lòng thì
ba lại lẩm nhẩm vẻ bối rối, như là lấy làm tiếc vì điều gì đó - Ba mừng là
nó hợp với yêu cầu của con, Jason - chỉ đến lúc mẹ múc món thịt hầm ra
đĩa tôi mới nhớ tới chuyến thăm của ông thợ mài dao.

— Mài dao? - ba dùng nĩa đưa miếng sụn sang một bên - Đó là trò lừa

đảo của bọn Digan, xưa lắm rồi. Ba ngạc nhiên là sao lão ta không chìa ra
bộ bài bói, ở ngoài hiên kia, hoặc là tìm đồ đồng nát. Nếu lão ta quay lại, cứ
đóng sập cửa trước mặt lão, Jason. Không bao giờ khuyến khích bọn người
này, bọn chúng còn tệ hơn những nhân chứng của Jehova.

— Ông ấy bảo ông ấy có thể - bây giờ tôi thấy tội lỗi vì đã hứa - trở lại

và nói chuyện về lối xe đi.

— Nói gì về lối xe đi?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.