LÀNG THIÊN NGA ĐEN - Trang 29

gắng tìm một chỗ ngồi cho mắt cá đỡ đau nhưng chẳng thấy.

Thời gian vẫn trôi...
Bà già khó tính bưng một chiếc bát trong tay, tay kia cầm một chiếc cốc

đục - Cậu cởi tất ra.

Mắt cá chân của tôi sưng phồng và mềm ra. Bà già dựng một bắp chân

tôi tì lên ghế rồi quỳ bên cạnh. Váy của bà kêu sột soạt. Ngoài máu chảy ở
tai và hơi thở đứt quãng của tôi, chẳng còn âm thanh nào khác. Rồi bà thò
một tay vào chiếc bát và bôi thứ nhão như bột mì vào mắt cá tôi.

Mắt cá tôi giật lên.
— Đây là một loại thuốc đắp - bà già khó tính giữ lấy cẳng chân tôi - để

làm tan chỗ sưng.

Thuốc đắp hơi ngứa nhưng chỗ đau của tôi quá ghê, tôi lại đang quá vất

vả để chống chọi với cái lạnh. Bà già khó tính bôi tiếp thứ thuốc cho tới khi
mắt cá chân tôi được bọc kín. Bà đưa cho tôi chiếc cốc đục và nói - Uống
thứ này!

— Nó có mùi...bánh hạnh nhân.
— Nó là thứ để uống, không phải để ngửi!
— Nhưng nó là cái gì?
— Nó giúp khỏi đau đớn.
Sắc mặt bà ấy cho thấy tôi không được quyền lựa chọn. Tôi uống một

hơi hết sạch thứ thuốc lỏng như uống sữa ma-giê vậy. Nó có mùi xi-rô đặc
nhưng lại không có vị như thế. Tôi hỏi - Em trai bà đang ngủ trên gác phải
không?

— Ông ấy còn ở đâu khác nữa, Ralph? Bây giờ thì yên lặng đi!
— Tên cháu không phải là Ralph - tôi nói với bà nhưng hình như bà

chẳng hề nghe thấy, cố gắng xóa những hiểu lầm sẽ là nỗ lực quá sức. Bây
giờ tôi không di chuyển, tôi chẳng thể chống lại cái lạnh nữa. Điều buồn
cười là khi tôi đã chịu thua, thì một giấc ngủ lơ mơ thật tuyệt kéo tôi xuống.
Tôi thấy ba, mẹ và Julia ngồi xem Chương trình ảo thuật của Paul Daniels
nhưng gương mặt của họ tan ra, như những hình hiện trên đáy thìa.

Cái lạnh khiến tôi tỉnh dậy. Tôi không biết mình là ai, đang ở đâu, mấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.