LÀNG THIÊN NGA ĐEN - Trang 292

hơn, xương xẩu hơn, có mắt đỏ hơn so với thằng con. Mẹ kế của Wilcox
không thể ngừng hắt hơi. Tôi cố gắng không nhìn họ, nhưng tôi không thể
làm được. Trên sân khấu là bố Gilbert Swinyard cùng bà Gwendolins
Bendincks - vợ cha sở và ông giáo viên trại giáo dưỡng Kit Harris - người
sống ở lối dành cho ngựa cùng lũ chó của mình. (Sẽ chẳng có ai bắt trộm
chó của ông ấy). Trên mái tóc đen của Kit Harris có một vệt trắng nên cả
bọn trẻ con gọi ông ta là “Con lửng”. Ông láng giềng Castle nhà chúng tôi
từ cánh gà bước ra để ngồi vào chiếc ghế cuối cùng. Ông ấy gật đầu với ba
và ông Woolmere với vẻ của một người anh hùng. Ba và ông Woolmere gật
đầu trả lời. Ông Woolmere thì thầm với ba “không mất nhiều thời gian
thuyết phục ông già Gerry tham gia hành động...”. Trên khung sân khấu
dán một đoạn giấy ghi ỦY BAN GIẢI QUYẾT KHỦNG HOẢNG KHU
TRẠI CỦA LÀNG. Một vài chữ đỏ như máu, những chữ còn lại màu đen.

Ông Castle đứng lên và những người im lặng bắt đầu suỵt những kẻ ba

hoa. Năm ngoái tôi, Dean Moran, Robin South đá bóng, Dean Moran sút
quả bóng vào vườn nhà ông Castle. Khi nó đến xin quả bóng, ông ấy bảo
quả bóng đã làm gãy một cây hồng lai trị giá 35 bảng, ông ấy sẽ không trả
lại bóng cho Moran tới khi bọn tôi trả tiền - điều không bao giờ xảy ra bởi
khi 13 tuổi, ta chẳng thể nào có được 35 bảng.

— Thưa các quý ông, quý bà, những người sống ở làng Thiên nga đen.

Việc các vị dũng cảm có mặt ở đây trong buổi tối rét mướt này tự nó đã thể
hiện sự mạnh mẽ trong cảm giác của cộng đồng chúng ta đối với hội đồng
được bầu ra - hội đồng đáng hổ thẹn nhưng không biết xấu hổ - về các nỗ
lực nhằm thực hiện các quy định của Luật năm 1968 đối với khu vực cho
người hành hương bằng cách biến làng - ngôi nhà chung của tất cả chúng ta
- thành đống rác của những kẻ gọi là “người hành hương”, “Digan”, “gíp-
xi” hay bất kỳ cái tên “tự do” nào. Việc không một thành viên hội đồng nào
có mặt trong buổi tối hôm nay còn kém cả sự thú nhận (Isaac Pye - kẻ cầm
đầu làng Thiên nga đen - nói to: “Vì chúng ta đã tống cổ bọn khốn ra khỏi
làng chứ sao!”. Ông Castle cười như một ông bác kiên nhẫn cho tới khi
những tiếng cười nhỏ đi), sự thú nhận về sự hèn nhát, hai mặt và yếu kém

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.