LÀNG THIÊN NGA ĐEN - Trang 305

vừa xong phải khiến tôi ỉa nhiều gấp đôi. Một khuôn mặt có cái mũi gãy
xuất hiện trong bóng tối đặc quánh sau lưng tôi, vẻ rất dữ dằn. “Không”, tôi
bắt đầu biện hộ, “Tôi chỉ nghĩ...”. Nhưng tôi chưa kịp nói hết câu thì đã bị
lôi về phía sau.

Khoảng không.

Đất đá trượt xuống, tôi trượt cùng, vừa lăn vừa rơi (“Gãy một chân còn

may cho mày”, Thằng em sinh đôi chưa hề ra đời nói), vừa rơi vừa lăn
(“Khốn kiếp!”, “Coi chừng!” và “Coi chừng!”, những con người thật hét
lên) vừa lăn vừa rơi (con súc sắc trong một cái cốc to) vừa rơi vừa lăn (qua
các xe, qua đống lửa trại, qua xương đòn tôi), khi tôi dừng lại, hơi thở như
phụt từ phổi ra.

Chỉ cách tôi vài inch, bọn chó như phát điên lên.
“CÚT RA KHỎI ĐÂY, THẰNG CHÓ CHẾT DỞ NGƯỜI!”
Những viên sỏi, đất cũng ào theo kịp tôi.
— Hừm - cái giọng the thé cất lên - thằng khốn này ngã từ chỗ chó nào

xuống vậy?

Cứ như trên tivi, một người trong bệnh viện tỉnh dậy, ngẩng mặt lên

nhưng lại sợ hãi hơn khi thấy bóng tối. Tôi đau nhừ khắp người, đau do bị
cứa, kéo chứ không phải bầm dập nên tôi nghĩ mình vẫn đi được. Đầu óc
tôi vẫn quay cuồng như cái máy giặt đang quay vòng cuối. “Một thằng bé
trượt từ mỏ đá xuống!”, giọng mấy người kêu lên. “Một thằng bé trượt từ
mỏ đá xuống!”, có thêm nhiều người xuất hiện trước đống lửa. Nếu không
phải thù hằn thì họ cùng tỏ vẻ nghi ngờ.

Một ông già nói bằng tiếng nước ngoài.
— Không phải chôn nó đâu! Không phải ngã từ mỏm đá kia.
— Vẫn ổn - đất đá đầy cả miệng tôi - cháu vẫn ổn.
Một người gần tôi hỏi - Đứng dậy được không, cậu bé?
Tôi cố gắng nhưng mặt đất vẫn chưa ngừng rung chuyển.
— Nó đứng không vững - cái giọng the thé quyết định - ngồi bệt một lát

gần đống lửa, anh bạn. Giúp chúng tôi nhé, một trong số các vị...

Hai cánh tay giúp tôi bước lại gần đống lửa. Một bà mẹ đeo tạp dề cùng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.