LÀNG THIÊN NGA ĐEN - Trang 36

hiểu thật. Tối hôm đó, cô gọi điện cho mẹ và một tuần sau tôi được đưa đến
gặp cô De Roo - chuyên gia trị liệu những trục trặc về phát âm của phòng
khám Malvern Link. Chuyện đó cách đây đã 5 năm.

Chắc chắn phải thời điểm đó (có thể chính buổi chiều hôm đó) tật nói lắp

của tôi có hình dạng của một Gã treo cổ. Đôi môi nhọn, mũi gãy, má tê giác,
mắt đỏ vì gã không khi nào ngủ. Tôi tưởng tượng gã trong phòng trẻ em ở
bệnh viện Preston và chơi trò bắt vần. Tôi tưởng tượng gã vồ vào môi của
tôi và lẩm bẩm của ta. Nhưng chính bàn tay chứ không phải gương mặt của
gã khiến tôi thực sự cảm thấy sự hiện diện của Gã treo cổ bên cạnh mình.
Những ngón tay như rắn của gã luồn vào trong lưỡi tôi và bóp chặt khí quản
khiến không có gì hoạt động được. Những từ có chữ “N” luôn được Gã treo
cổ
ưa thích. Khi 9 tuổi, tôi rất sợ mọi người hỏi “Bao nhiêu tuổi rồi?”

[18]

Rốt

cuộc tôi giơ chín ngón tay như thể tôi đang hóm hỉnh giả điếc nhưng biết
được người kia đang nghĩ gì. Sao nó lại không nói nhỉ, cái thằng đần? Gã
treo cổ
cũng thích những từ có chữ “Y” nhưng gần đây hắn đã bỏ và chuyển
sang các từ có chữ “S”. Đó là điều tồi tệ. Hãy nhìn bất kỳ cuốn từ điển nào
và xem phần nào dày nhất: đó là vẫn s. Có hai chục triệu từ bắt đầu bằng N
hoặc S. Ngoài việc người Nga khởi động cuộc chiến hạt nhân, nỗi lo sợ lớn
nhất của tôi là Gã treo cổ thích những từ bắt đầu bằng chữ J, bởi khi đó tôi
thậm chí không thể nói ra chính tên của mình. Tôi sẽ phải đơn phương đổi
tên, nhưng còn lâu ba mới để tôi làm thế.

Cách duy nhất để chọi lại Gã treo cổ là nghĩ trước một câu, nếu thấy từ

nào mình bị lắp thì thay đổi để khỏi phải dùng từ đó. Tất nhiên phải làm việc
đó mà không để người nói chuyện với mình nhận ra. Việc đọc từ điển giúp
tôi làm chuyện này, nhưng cần phải nhớ rằng mình đang nói chuyện với ai.
(Chẳng hạn nếu tôi nói chuyện với một đứa 13 tuổi khác và dùng từ “rầu rĩ”
thay cho “u sầu” để tránh bị nói lắp, tôi sẽ khiến người ta buồn cười bởi trẻ
con ít khi dùng những từ của người lớn như “rầu rĩ”. Cũng không được làm
điều ấy ở trường Upton upon Severn). Một chiến thuật khác là kéo dài thời
gian bằng cách nói “ờ...”, “ơ...” để Gã treo cổ mất tập trung và ta có thể lợi
dụng cơ hội nói ra từ cần thiết. Nhưng nếu nói “ờ’ hay “ơ” quá nhiều thì có
thể vô tình phải điều chỉnh nhiều lần. Cách cuối cùng, nếu giáo viên hỏi trực

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.