LÀNG THIÊN NGA ĐEN - Trang 379

Bằng cách thực sự không quan tâm đến việc người kia phải chờ đến bao

lâu. Hai giây? Hai phút? Không, phải hai năm. Mọi việc trở nên hoàn toàn
rõ ràng khi tôi ngồi trong căn phòng màu vàng của bà Gretton. Nếu như tôi
có thế đạt đến mức không cần cảnh giới thế này, Gã treo cổ sẽ bỏ ngón tay
của gã ra khỏi miệng tôi.

Lại có tiếng tách và chiếc ấm đun nước ngừng réo o o.
— Chẳng biết bao giờ mới hết - bà Gretton thì thầm - chẳng biết bao giờ

mới hết.

Chú thợ xây Joe gõ cửa và ngó đầu vào - Ổn cả chứ?
Cạnh chỗ tôi mắc áo khoác có một bức ảnh đen trắng chụp một chiếc tàu

ngầm đậu trên cảng giữa mùa đông giá rét. Thủy thủ đoàn đều đứng trên
boong, giơ tay chào. Những bức ảnh cũ bao giờ cũng đi cùng những người
cũ kỹ, già nua. Tôi kéo khóa chiếc áo khoác có mũ - Đó là em trai bà ấy,
Lou - chú Joe nói - ngoài cùng bên phải, hàng đầu - Joe đặt ngón tay nứt nẻ
của mình lên một khuôn mặt - Ông ấy đây. Trông Lou còn nhỏ bé hơn bóng
của một chiếc mũi.

— Em trai bà ấy ư? Thảo nào bà Gretton cứ nói cháu không được làm

em trai bà ấy thức giấc.

— Cái gì, vừa nãy à?
— Không, tháng giêng năm ngoái cơ.
— Khó ai có thể đánh thức Lou được. Tàu khu trục Đức đã đánh chìm

chiếc tàu ngầm của ông ấy năm 1941, ngoài khơi Orkneys. Bà ấy - Joe hất
đầu về phía bà Gretton - chưa bao giờ vượt qua được chuyện này, thật tội
nghiệp.

— Chúa ơi. Thật khủng khiếp.
— Chiến tranh mà - Joe nói như thể đó là câu trả lời cho mọi câu hỏi.

Chiến tranh mà.

Người thủy thủ trẻ măng đang nhòa dần thành màu trắng bạc.
Còn trong mắt của Lou, chính chúng ta mới là những người đang chìm.
— Cháu phải về thôi ạ.
— Đúng đấy. Và chú cũng còn rất nhiều việc phải làm nốt.
Con đường quay về Ngôi nhà trong rừng kêu lạo xạo dưới chân. Tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.