LÀNG THIÊN NGA ĐEN - Trang 380

nhặt được một quả thông còn hoàn toàn nguyên vẹn. Những bông tuyết
sớm đã bay đầy trời - Chú quê ở đâu, chú Joe?

— Chú ấy à? Cháu nghe giọng mà không đoán được à?
— Cháu biết chú không phải là người vùng Worcestershire, nhưng...
Joe đột nhiên nói to và nhấn mạnh hết cỡ - Chú là một Brummie, cậu bé

ạ.

— Brummie?
— Đúng, nếu cháu sinh ra ở Brum, thì tức là cháu là một Brummie.

Brum có nghĩa là Birmingham.

Hóa ra nghĩa của Brummie là vậy.
Thêm một bí mật nữa của cuộc sống đã được khám phá. Joe chào tạm

biệt tôi với bàn tay cầm mỏ lết.

CHẾT!
Hoặc không thì nghe cũng mang máng như vậy. Nhưng ai lại đi hét một

từ như vậy trong rừng, và tại sao nhỉ? Hay là Hết? Hoặc là Kết? Đúng ở
chỗ giao nhau giữa con đường mòn đi vào Ngôi nhà trong rừng và con
đường ra hồ, có những tiếng bước chân rầm rập xung quanh tôi. Tôi vội
vàng nép mình vào giữa những cây thông rậm rạp.

Tiếng quát lanh lảnh qua hàng cây, mỗi lúc một gần hơn, Chết!
Chỉ vài giây sau là thấy Grant Burch lao vụt qua. Nó không phải là

người đang hét lên cái từ kỳ quái kia. Trông mặt nó tái mét vì khiếp đảm.
Ai có thể làm cho Grant Burch phải hoảng sợ đến thế nhỉ? Phải chăng là
ông thợ sửa xe, bố Ross Wilcox? Hay là Pluto Noak? Nó chạy vụt qua
trước khi tôi kịp hỏi tại sao.

MÀY CHẾT RỒI, BURCH!
Philip Phelps chạy sầm sập đến, chỉ cách Grant Burch độ hai chục bước.

Đó không phải là một Philip Phelps mà tôi thường thấy. Thằng Philip
Phelps này mặt đỏ phừng phừng giận dữ và cuồng nộ như sẵn sàng ăn tươi
nuốt sống thằng Grant Burch.

CHEEEE ẾT!
Philip Phelps đã lớn hơn rất nhiều trong vài tháng qua. Mãi đến khi nó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.