LÀNG THIÊN NGA ĐEN - Trang 82

Câu hỏi đó làm anh họ tôi bật cười - Anh trông có vẻ không đủ tiền?
— Thế tại sao lại mạo hiểm?
— À, điếu thuốc được giải phóng là điếu ngon nhất.
Bây giờ thì tôi biết bác Alice đã cảm thấy thế nào lúc trong ga-ra -

Nhưng tại sao anh lấy bánh kem trứng và Fisher’s Priends?

— Fisher’s Priends để đảm bảo an toàn trước ông khói thuốc. Còn bánh

kem trứng để đảm bảo an toàn trước em.

— An toàn trước em?
— Em sẽ khó mà mách chuyện của anh nếu em cũng mang đồ được giải

phóng, phải không?

Một chiếc xe chở xăng chạy qua, toả khói mù mịt.
— Em đã không mách chuyện anh làm Nigel khóc lúc nãy, đúng chứ?
— Làm Nigel khóc? Ai làm Nigel khóc?
Rồi tôi nhận ra nhà của Kate Alfrick, đúng hơn là một chiếc MG màu

bạc đậu cạnh nhà. Kẻ mở cửa trước rõ ràng không phải Julia khi Kate bước
vào lối đi, tay cầm chai rượu vang. Rèm cửa giật xuống - Hây, nhìn...

— Sang đường đi - Hugo lách vào một khoảng trống đang rộng ra - Hây,

nhìn gì thế?

Chúng tôi băng qua đường, đi về phía con đường dẫn đến hồ trong rừng.
— Không nhìn gì.
— Không, không, không, không, em cầm như một tên quốc xã ở

Hollywood ấy! Thả lỏng ra. Cứ coi nó như một chiếc bút máy. Bây giờ sẽ
có lửa...- Anh họ tôi thò tay vào trong áo khoác. Tất nhiên phải cần một cái
bật lửa để gây ấn tượng, nhưng bật lửa sẽ làm hỏng hết chuyện nếu thằng
tọc mạch Nigel tìm thấy nó trong túi áo cộc của em. Thế nên Swan
Vestas

[40]

phải làm việc này cho bài học chiều nay.

Hồ nước hồi hộp với những gợn sóng lăn tăn.
Em không nhìn thấy anh giải phóng những thứ này từ hàng ông Rhydd.
— Anh lấy của thằng bẩn thỉu trong quán rượu gọi anh là “ông bạn”

đấy.

— Anh thó diêm của Grant Burch?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.