Anh thực sự mẹ nó muốn cắn hoặc ngậm một miếng.
Anh bắt mình rời ánh mắt khỏi bộ ngực mềm mại trắng noãn cao ngất của
cô, nhìn chằm chằm khuôn mặt đã tức giận đến đỏ ửng của cô, “Tôi biết,
nhưng tôi không nói đến họ.”
“Đó là ai?” Cô tò mò. Chẳng lẽ anh thật sự biết ai đó có thể giúp được cô?
Biết cô mắc câu, A Lãng không đáp, chỉ xoay người đi đến cửa phòng ngủ,
“Cô mặc quần áo vào đi. Thu dọn hành lý, tôi chờ cô ở dưới nhà.” Cái gì?
Anh như vậy là sao?
Không thể tin được trừng mắt nhìn bóng lưng người đàn ông kia đi ra, cô
tức giận đi theo sau, “Đi đã, anh muốn đi đâu? Anh nói người kia rốt cuộc
là ai?”
Anh không để ý đến cô.
Cô đuổi đến cửa phòng, “Quan Lãng!”
Anh nghe thấy tiếng dậm chân tức giận của cô, nhưng anh không quay đầu.
Cảm giác chiếm ưu thế thật sự là mẹ nó tốt. Ngay cả cái họ đáng ghét kia
cũng dễ nghe hơn.
“Tôi sẽ không dọn hành lý. Tôi không muốn ở cùng anh. Anh có nghe
không. Tôi nói thật đấy. . . . . .”
Tiếng cô kêu gào ở ngay phía sau anh. Anh chỉ đút tay vào túi quần, nhẹ
nhàng bước xuống nhà chờ cô.
Đàm Như Nhân không cam lòng, thật sự không muốn thu dọn hành lý.
Một vài bộ quần áo, đồ vệ sinh cá nhân cần thiết, còn có Notebook cầm tay.